Chương 3 - Không Ai Nhận Ra Công Chúa Thật Sự
7
Tôi cố ý bảo mẹ mời cả viện trưởng đến dự lễ thành nhân của tôi — để thể hiện sự “biết ơn”.
Mẹ có hơi thắc mắc nhưng vẫn làm theo lời tôi.
Buổi tiệc hôm ấy, ba mẹ gần như mời hết những nhân vật máu mặt trong giới làm ăn.
Ý đồ rất rõ ràng — chính là muốn công khai thân phận thật của tôi.
Tôi mặc váy dạ hội được đặt may riêng, đứng trên lầu nheo mắt nhìn dòng người tấp nập ra vào. Đến khi thấy viện trưởng bước vào muộn, tôi mới vừa lòng mỉm cười.
Mọi quân cờ đã vào chỗ. Vở kịch bắt đầu.
Tống Tình mặc bộ váy cao cấp còn đắt hơn cả của tôi, khoác tay Tống Dương, ngẩng cao đầu bước về phía tôi như một công chúa cao quý.
Cô ta hành xử như thể hôm nay là ngày của mình chứ không phải của tôi.
Đi giữa đám bạn của ba, cô ta khéo léo giao tiếp, mỗi câu đều ngọt xớt: “Cháu chào chú ạ, cháu chào bác ạ”, cực kỳ lấy lòng người khác.
Rồi cô ta quay đầu nhìn tôi cười đắc ý, rõ ràng đang khiêu khích.
Tôi lắc đầu, nhếch môi cười khẩy.
Cười cô ta sắp tiêu rồi mà vẫn không bỏ được cái thói “diễn sâu”.
Chưa kịp để cô ta tới khoe khoang, ba mẹ đã chủ động ra tay phá tan màn kịch của cô ta.
Ba tôi thẳng tay kéo cô ta qua một bên:
“Hôm nay là lễ thành nhân của chị con, con ăn mặc thế này để gây chú ý làm gì? Ba chưa từng dạy con đừng cố làm nổi à?”
Hình tượng Tống Tình cố công xây dựng trước mặt mấy bác chú tan tành trong tích tắc, cô ta xấu hổ muốn rút lui.
Nhưng vừa ngẩng đầu thì lại thấy sợi dây chuyền hồng ngọc trên cổ tôi, đôi mắt cô ta lập tức sáng rực lên.
Tôi cong môi cười.
Chờ mãi chỉ sợ em không nhìn thấy.
8
Mọi người đang tụ tập trong sảnh lớn, ba chuẩn bị công bố thân phận của tôi thì Tống Tình đột nhiên hét lên, thu hút ánh nhìn của tất cả:
“Chị ơi, sợi dây chuyền đó chẳng phải anh tặng em sao?”
Vừa nãy bị ba mắng còn tiu nghỉu là thế, giờ thì Tống Tình khí thế trở lại, vẻ hớn hở không giấu nổi trên mặt.
“Chị mà thích thì em có thể tặng, nhưng sao chị có thể lấy mà không xin phép chứ? Cái đó là…”
Là “ăn trộm” — ai nghe cũng hiểu cô ta định nói gì.
Ánh mắt ba tôi lập tức thay đổi. Ông nhìn chằm chằm Tống Tình, không chớp.
“Con đang ám chỉ chị con ăn trộm đồ của con đúng không?”
Giọng ba khiến Tống Tình run rẩy, nhưng cô ta vẫn cắn răng, mắt láo liên, cố giữ sự cứng đầu:
“Con không có ý đó, nhưng dây chuyền đó là hàng đặt riêng, chỉ có một chiếc thôi.”
Hàm ý quá rõ ràng.
Cô ta dám khẳng định như thế vì đây là món quà mà Tống Dương đã đặt làm riêng cho cô ta trong lễ thành nhân.
Nhưng bịa nhiều quá, thì lộ thôi.
Một lòng muốn vu khống tôi, đến mức cô ta quên mất đã đưa sợi dây chuyền đó cho viện trưởng từ lâu.
Tôi nhìn quanh, tìm kiếm bóng dáng của viện trưởng.
Đúng như dự đoán, bà ta đang lén lút lật xem điện thoại, mắt đảo liên hồi, rõ ràng đang hoảng loạn.
Tôi không lùi bước:
“Tôi không ăn trộm.”
Giọng dứt khoát của tôi khiến ba thở phào nhẹ nhõm.
Tống Tình thì chưa buông tha.
“Nhưng cái dây chuyền đó chỉ có một, không phải chị lấy trộm thì lẽ nào nó mọc chân đi đến chỗ chị?”
“Vậy thì báo công an đi, mời họ tới điều tra cho rõ.”
Tôi vừa dứt lời, Tống Tình tỏ ra rất hưởng ứng, hoàn toàn không để ý sắc mặt ba đang đen sì.
Buổi lễ được chuẩn bị tỉ mỉ bị cô ta quậy tung như một trò hề.
Chuyện trong nhà đáng lẽ phải giải quyết kín đáo, cô ta hoàn toàn có thể chọn cách riêng tư — nhưng không, cô ta muốn bôi nhọ tôi trước mặt thiên hạ.
Chỉ là, cô ta không biết — đang tự vả vào mặt ba.
Trước khi ba nổi cơn thịnh nộ, anh trai đã tới.
Tống Tình đang đắc ý nhìn tôi, thấy anh đến càng hí hửng.
Nhưng lần này, anh không đến để bênh cô ta.
“Sợi dây chuyền đó là anh tặng cho Tống Niệm, có vấn đề gì không?”
“Anh? Anh nói gì vậy…”
Tống Tình sửng sốt, nhìn Tống Dương như thể người trước mắt là kẻ phản bội lớn nhất đời cô ta.
Sắc mặt ba dịu lại đôi chút, ra hiệu cho Tống Dương nói tiếp.
“Không phải ba mẹ bảo anh với Tống Niệm phải hòa thuận sao? Đây là quà thành nhân anh tặng em ấy.”
“Quả thật là hàng đặt làm riêng, chỉ có một sợi. Nhưng không hiểu sao, anh thấy một người bán hàng cá nhân đang rao bán nó, anh liền mua lại tặng cho Tống Niệm.”
Tống Tình bắt đầu run rẩy. Khi nhìn thấy viện trưởng, cô ta hoảng đến mức chẳng nói nổi lời.
Viện trưởng cũng chẳng khá hơn, không dám ngẩng mặt.
Tôi nghiêng người thì thầm với mẹ, yêu cầu bà phong tỏa toàn bộ lối ra.
Viện trưởng định chuồn thì phát hiện cửa đã bị khóa kín.
Tống Dương nói tiếp:
“Sợi dây chuyền này được mua lại từ tay của viện trưởng.”
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía bà ta — người đang bối rối tìm đường trốn mà không được.
Viện trưởng hoảng loạn ngồi bệt xuống đất, không biết giải thích ra sao.
Ba nhìn cô ta với ánh mắt chán ghét, rồi quay sang nhìn Tống Tình.
“Sao sợi dây chuyền này lại ở chỗ bà ta?”
Tống Tình đâu biết viện trưởng cũng có mặt, càng không thể giải thích vì sao món đồ đó lại ở chỗ bà ta.
Giải thích kiểu gì cũng sai.
“Hay là con nói chính bà ta ăn trộm?”
Tống Tình vội vã gật đầu như bắt được cọng rơm cứu mạng:
“Đúng! Nhất định là bà ta lấy trộm, con cũng không biết vì sao lại rơi vào tay bà ta…”
Tôi lập tức bóc ngay sơ hở:
“Trừ lần đến đón tôi ở cô nhi viện, em từng gặp bà ta lần nào chưa? Bà ta lấy trộm bằng cách nào?”
“Chính là lần đó! Đúng, lúc đó em mang theo, bà ta mới lấy!”
Tống Tình từng bước rơi vào bẫy, bị tôi dắt mũi không thương tiếc.
Tôi nhìn mặt viện trưởng ngày càng tái dại, tiếp tục tấn công:
“Chiếc dây chuyền này ít nhất cũng mấy chục triệu, đủ để lập án hình sự rồi nhỉ? Có khi phải ngồi tù hơn chục năm cũng nên.”
Nghe đến đó, viện trưởng lập tức biến sắc, hoảng sợ đến mức tự động “nổ tung”:
“Không phải tôi lấy! Là nó đưa cho tôi!”
“Sao nó lại đưa cho bà?” Tôi truy đến cùng, ánh mắt như thiêu đốt, khiến bà ta gần như sụp đổ.
“Nó là con gái tôi, sao lại gọi là trộm? Là nó cho tôi! Là nó đưa mà!”
Một câu nổ tung cả hội trường.
“Câm miệng! Im ngay!” — là tiếng Tống Tình hét lên.
Không khí rơi vào tĩnh lặng đáng sợ, chỉ còn tiếng gào thét điên dại của Tống Tình.
Viện trưởng có vẻ thật sự sợ hãi, chen đến gần cô ta, cố giải thích, bất chấp Tống Tình đang hoảng loạn cực độ.
Tống Tình hét lên, đẩy viện trưởng ra, run rẩy quỳ xuống kéo tay ba:
“Không phải đâu ba, ba nghe con giải thích. Bà ta điên rồi, ba đừng tin bà ta!”
“Con mới là con gái của ba, là bà ta ăn trộm thân phận đó…”
Tôi đứng nhìn, ánh mắt lạnh lùng như băng.
Ba nhíu mày, nhìn phản ứng của cô ta — rõ ràng đã hiểu cả rồi.
Thấy Tống Tình cứ cố tẩy trắng, viện trưởng đột nhiên không chịu nổi nữa.
Bà ta lộ nguyên hình, túm lấy tóc Tống Tình giật mạnh về phía trước.
Tống Tình không phòng bị, đập đầu xuống sàn như thể hành lễ trước mặt tất cả.
“Mày là con khốn, quên rồi sao thân phận mày từ đâu mà có? Nếu không có tao, mày nghĩ mày được như bây giờ à? Giờ định đổ hết cho tao?”
Tống Tình đau quá, liền cắn tay bà ta.
Nhưng làm sao cô ta chống lại nổi viện trưởng — người đã quá quen kiểu bạo lực.
Viện trưởng siết chặt cổ Tống Tình, vung tay tát lia lịa như đang xử lý một con thú mất kiểm soát.
Vừa đánh vừa gào lên:
“Ở trong sung sướng lâu quá, mày quên mất mày là ai rồi hả?”
Tống Tình gào thét muốn thoát ra, nhưng lập tức bị bảo vệ giữ chặt.
Tất cả mọi người trố mắt nhìn cảnh viện trưởng như phát điên đánh đập Tống Tình.
Ánh mắt họ nhìn Tống Tình chuyển từ khinh thường, mỉa mai sang thương hại.
Không ai chịu nổi việc có một người mẹ như thế.
Chỉ có mẹ — mẹ tôi — bật khóc. Nhưng tôi biết bà không khóc vì thương Tống Tình.
Mà vì sau tất cả, bà đã hiểu — tôi từng sống trong địa ngục thế nào.
Tôi không nói gì, lặng lẽ thưởng thức màn “chó cắn chó” trước mắt.
Cho đến khi tiếng còi cảnh sát vang lên, viện trưởng mới bị kéo ra.
Tống Tình ôm mặt, nằm vật dưới sàn, rên rỉ đầy thảm hại.
Mà tôi — chẳng thấy chút thương xót nào.
Khi cô ta bắt tay với viện trưởng để đổi lấy thân phận, cô ta thừa biết bà ta là loại người gì.
Chỉ là, đòn không đánh lên người mình, thì mãi mãi không biết… nó đau đến mức nào.
9
Tôi báo công an, lấy lý do là ẩu đả để tạm giữ viện trưởng, sau đó lập tức nộp thêm nhiều bằng chứng về những hành vi độc ác của bà ta.
Quá khứ của tôi — rốt cuộc là như thế nào?
Tôi ngồi bình thản trong đồn cảnh sát, chậm rãi kể lại tất cả.
Từ khi tôi bắt đầu biết đọc, mọi thứ đã không còn bình thường nữa.
Viện trưởng ngày càng cảnh giác với tôi, lúc nào cũng như thể sợ tôi phát hiện ra thân phận thật của mình.
Hở ra là đánh, hở ra là cắt khẩu phần ăn vài ba ngày.
Ban đầu tôi tưởng đó chỉ là hình phạt vì tôi không nghe lời, nhưng càng về sau, tôi càng thấy có điều gì đó rất sai.
Bà ta căn bản là một kẻ biến thái — một kẻ thích hành hạ trẻ con.
Bên ngoài thì giả vờ là một viện trưởng từ bi, yêu thương con trẻ, còn bên trong?
Tất cả phụ thuộc vào tâm trạng của bà ta — vui thì cho ăn, không vui thì cả lũ nhịn đói.
“Ngày hôm nay Tống Dương không nghe lời, vậy thì Trần Niệm chịu phạt, hahaha.”
Bà ta hào hứng nhốt tôi hết lần này đến lần khác vào phòng tối.
Tôi mãi mãi không quên được căn phòng đó — một không gian đen đặc, không có lấy một tia sáng.
Chỉ vì thân phận của mình, tôi là đứa bị ngược đãi nặng nhất: nước sôi tạt thẳng lên người, dùng kim châm từng mũi, trói tôi lại rồi đá liên tục vào bụng.
Tôi càng gào, bà ta càng hưng phấn.
Tiền Tống Tình gửi hàng tháng ngoài chuyện tiêu xài, phần lớn đều bị bà ta đem đi… mở rộng cơ sở.
Nói thẳng ra — Tống Tình cũng là đồng phạm.
Vì lợi ích bản thân, biết rõ viện trưởng là loại người gì, cô ta vẫn không ngừng cung cấp tiền, tiếp tay cho ác.
Viện trưởng không phải vì yêu thương gì mấy đứa trẻ, mà là muốn có thêm nhiều “món đồ chơi” để thỏa mãn sở thích bệnh hoạn của mình.
Trong viện, nhiều nhất không phải phòng ngủ hay thư viện — mà là các phòng tối để trừng phạt trẻ con.
Tởm lợm nhất là lần bà ta dẫn theo một gã đàn ông hói bụng phệ — gọi là “đối tác” — rồi trói tôi trong phòng tối, muốn hắn xâm hại tôi ngay trước mặt bà ta.
Tôi gào khóc vùng vẫy, nghĩ rằng cuộc đời mình đến đây là chấm dứt. Tôi thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đập đầu mà chết.
Nhưng bị trói chặt — đến tự sát cũng không thể.
Tôi tuyệt vọng gào lên cầu cứu, đổi lại chỉ là khuôn mặt bà ta mỗi lúc một phấn khích.
Gã đàn ông đó lao lên người tôi như một con thú hoang. Tôi đến giờ vẫn không quên được cảm giác bàn tay hắn trượt trên da thịt mình — buồn nôn tột cùng.
Nếu không có Tống Dương, tôi đã chết rồi.
Tống Dương là đứa đầu tiên trong viện nhận ra có gì đó không ổn.
Những đứa trẻ khác, dù bị đánh bị chửi cũng không dám phản kháng. Chúng tự thuyết phục mình rằng: “Mình sai, viện trưởng mới phạt.”
Vì chúng không có nơi để đi, nên buộc phải tin vào viện trưởng. Tin rằng mình không ngoan nên mới bị trừng phạt.
Nói trắng ra là bị tẩy não.