Chương 2 - Không Ai Muốn Nhận Tôi Trừ Những Vết Sẹo
Bà Triệu Đệ không thích tôi, tôi cũng không dám cãi lại. Tôi sợ, sợ nếu ngay cả bà cũng không cần tôi nữa thì tôi thật sự chẳng còn ai trên đời.
Bà không thích mái tóc dài của tôi. Một buổi trưa, mặc tôi vừa khóc vừa van xin, bà vẫn dùng cây kéo cùn, mạnh tay cắt phăng tóc tôi. Tôi ôm mớ tóc rỉ sét ấy, cả đêm ôm mặt khóc thầm.
Cuộc sống ở quê nghèo nàn thiếu thốn. Mỗi sáng bà vác cuốc ra đồng, còn tôi ngồi trước cửa gặm cái bánh bột ngô cứng ngắc.
Tôi không nói được tiếng địa phương, giọng phổ thông nghe lạc lõng giữa làng quê.
Lũ trẻ trong làng tụm năm tụm ba kéo đến cửa nhà tôi, nhăn mặt làm trò.
“Mẹ tao nói, con bé này là đứa từ thành phố về đó.”
“Ừ ừ, bà tao bảo bố mẹ nó không ai cần nó hết, là đứa bị bỏ rơi.”
“Chỉ có trẻ hư mới bị bỏ, nó chắc chắn là đứa hư!”
Tôi không phải là đứa trẻ hư!
Tôi không hề hư!
Nhưng nếu tôi không hư, sao bố mẹ lại không cần tôi nữa?
Tôi không hiểu. Tôi nằm khóc thầm suốt đêm, nước mắt ướt cả gối.
Mỗi ngày đều mong bố đến đón tôi về.
Chờ mãi, chờ mãi, cho đến tháng Chín.
Chương 2: Đừng ghét con có được không?
Đầu tháng Chín, trong căn nhà rơm dột nát xuất hiện một người phụ nữ ngoài ba mươi, ăn mặc giản dị giống bà nội tôi.
Vừa gặp mặt, bà ấy đã ân cần gọi tôi: “Gia Gia.”
Bà nói bà là cô tôi. Tôi từng nghe bố nhắc nhà còn một người cô, nhưng suốt bao nhiêu năm tôi chưa từng gặp.
Bà không giống bố lắm, nhưng có nét giống bà nội.
Cô mang theo một xấp tiền dúi vào tay bà nội.
“Quốc Hoa cũng hết cách rồi.Anh ấy không thể về được, đành nhờ mẹ trông giúp một thời gian. Nếu ba thằng Bin không đang bệnh, thì con đã đưa con bé về ở cùng rồi, đâu có làm phiền mẹ.”
Bà nội tức đến mức đi quanh nhà mắng:
“Một đứa con gái thì học hành cái gì? Bố nó không thiếu tiền chắc? Nuôi thêm mấy năm nữa rồi gả đi, lấy tiền thách cưới là xong, còn phí tiền làm gì? Nếu nó có gan thì về mà nói với tôi, có bản lĩnh thì đứng trước mặt tôi mà nói!”
Cô tôi đi theo bà khuyên mãi, cuối cùng bà mắng chán rồi ngồi thụp xuống ngưỡng cửa, ánh mắt đen sẫm đầy nếp nhăn dán chặt vào tôi, khiến tôi sợ hãi co rúm lại.
Chiều hôm đó, cô đưa tôi đến trường tiểu học ở trấn. Tôi đeo chiếc cặp mới trên lưng, cô cứ xoa đầu tôi mãi.
“Bố con Tết sẽ về. Con chỉ cần ở đây mấy tháng thôi. Đợi khi bên đó ổn định, bố sẽ đón con về.”
“Trường làng thì không bằng trường thành phố, nhưng giờ con cũng không có lựa chọn nào khác. Ở nhà nhớ nói chuyện với bà nội nhiều vào nhé.”
Tôi gật đầu thật mạnh.
Dù chưa hiểu hết lời cô nói, nhưng tôi cũng lờ mờ đoán được.
Trong thời gian ngắn, bố sẽ không đến đón tôi.
Tôi phải sống tiếp ở nơi xa lạ này.
Chỉ còn tôi và bà sống cùng nhau.
Bà vẫn đối xử với tôi nửa nóng nửa lạnh, vui thì gọi tôi là “đồ con gái xui xẻo”, không vui thì chửi thẳng: “con ranh con”.
Những lời khó nghe vẫn nhiều như cũ, chưa bao giờ dừng lại.
Cuộc sống ở trường nhàm chán đến phát ngán. Trẻ con vùng quê học đến lớp ba, lớp bốn rồi mà vẫn chưa thuộc hết bảng chữ cái tiếng Anh.
Giáo viên phần lớn cũng chỉ là mấy học sinh cấp ba vừa tốt nghiệp, tầm hai mươi tuổi, không quản nổi lớp. Trốn học, đánh nhau là chuyện xảy ra như cơm bữa.
Ngày tôi phát âm tiếng Anh chuẩn xác, trôi chảy để đọc hết một lượt các từ trong sách giáo khoa, ánh mắt vô hồn của cô giáo tiếng Anh bỗng lóe lên một tia sáng. Ngay hôm sau trong buổi họp phụ huynh, cô còn đặc biệt khen tôi trước toàn trường.
Một vị phụ huynh cùng làng lắc lư đến trước mặt bà nội tôi, cười cười nói: “Coi chừng cái nhà rơm nát của bà lại bay ra được một đứa học đại học đó!”
Bà nội chỉ hừ lạnh:
“Trong bụng có được bao chữ đâu mà khoe khoang! Có ra gì đâu!”
“Giỏi học thì sao? Đến cơm cũng không nấu được, có ngày chết đói chứ ích gì! Theo tôi thấy thì học hành kiểu đó chỉ tổ uổng công, học rồi cũng như chó gặm sách! Mười tuổi đầu mà cơm cũng không nấu được, giữ nó làm gì? Chỉ tổ tốn tiền!”
Tôi biết bà không thích mình, đó là điều không cần nghi ngờ.
Tôi chưa bao giờ oán trách, vì tôi cũng quen rồi — chẳng ai thích tôi cả. Có lẽ đó là số phận của tôi.
Tháng thứ hai sau khi nhập học, bạn cùng bàn bị mất tiền, rồi chỉ tay vào tôi bảo:
“Là nó ăn trộm! Mọi người mau lại xem, học sinh giỏi ăn trộm kìa!”
“Con bé thành phố cũng biết ăn cắp đó nha!”
“Lớp mình có đứa ăn cắp rồi! Ăn cắp từ thành phố xuống đó! Ăn cắp từ thành phố!”
Vài đứa con trai hay gây sự trong lớp vây quanh tôi la ó. Tôi ra sức giải thích là mình không ăn trộm.
“Cả lớp chỉ có mày là nghèo. Nghe bảo bà nội mày chẳng cho mày tiền tiêu vặt. Không phải mày thì là ai?”
“Tao nghe nói, bố mẹ nó bỏ rơi nó rồi.”
“Thế là mồ côi à?”
“Mồ côi! Mồ côi! Không có bố mẹ là mồ côi!”
Hôm đó tôi tức đỏ cả mắt, chộp lấy hộp bút đập thẳng vào đầu chúng nó.
Chúng phản đòn, tôi liền đè một thằng xuống bàn, chụp lấy tất cả những thứ vớ được: ban đầu là cục lau bảng, sau đó là bình nước, ghế ngồi.
Khi cô giáo chạy tới, hai đứa đã nằm bẹp dưới đất rên rỉ, trán chảy máu.