Chương 1 - Khối U Trong Bụng Mẹ
Khi mẹ mang thai lần hai, vì sợ tôi không hiểu, họ lừa tôi rằng bụng mẹ to lên là do mắc ung thư.
Tôi đập con heo đất, lấy hết tiền lì xì ra, vừa khóc vừa nói muốn đem tiền đi chữa bệnh cho mẹ.
Tôi không cần đồ chơi nữa, cũng chẳng ăn vặt nữa, chỉ cầu mẹ sớm khỏi bệnh.
Vài tháng sau, mẹ lại bế về một đứa trẻ, mỉm cười nói đó là em trai tôi.
Họ bảo sẽ đối xử công bằng, nhưng đồ chơi và bánh kẹo đều dành cho em.
Phòng đàn piano của tôi biến thành phòng đồ chơi của em, phòng ngủ của tôi cũng trở thành phòng trò chơi của em.
Sau đó, em trai bị phát hiện mắc suy thận.
Cha mẹ ép tôi hiến thận, và tôi chết trên bàn phẫu thuật.
Khi mở mắt ra lần nữa, mẹ đang nhẹ nhàng vuốt bụng mình, nghẹn ngào nói với tôi:
“Bụng mẹ mọc ra một khối u rồi…”
Lần này, tôi quyết định sẽ không cần thứ tình thân ấy nữa.
1
“Tình Tình, trong bụng mẹ mọc ra một khối u, bác sĩ nói có thể là ung thư… nên…”
Mẹ ngồi bên cạnh, đôi mắt đã ươn ướt, khẽ cúi đầu xoa nhẹ lên bụng mình, giọng nghẹn ngào.
Đầu óc tôi ong lên một tiếng.
Tôi lặng lẽ quay sang nhìn bụng mẹ đang dần nhô cao, ánh mắt hơi trở nên kỳ quái.
Câu nói này — kiếp trước tôi cũng từng nghe rồi.
Khi ấy, họ lừa tôi rằng mẹ bị ung thư, nếu tôi không ngoan, mẹ sẽ chết vì tôi.
Với một đứa trẻ chín tuổi mà nói, đó là lời buộc tội nặng nề đến đủ sức nghiền nát cả thế giới nhỏ bé của nó.
Vì vậy tôi đã đập vỡ con heo đất của mình, khóc nức nở lấy hết tiền lì xì ra để “chữa bệnh cho mẹ”.
Tôi không cần đồ chơi nữa, cũng chẳng ăn vặt nữa, chỉ mong có thể dành dụm để cứu mẹ khỏi bệnh.
Bụng mẹ ngày càng to, mọi người xung quanh đều cười rất vui vẻ.
Chỉ có tôi — đứa bị giấu trong bóng tối — mỗi ngày đều lo lắng sợ hãi, không hiểu vì sao mình đã ngoan như vậy mà bệnh của mẹ lại càng ngày càng nặng.
Cho đến khi mẹ đau đớn được đưa vào bệnh viện, tôi ngồi một mình ở nhà, khóc đến co giật, cầu nguyện căn bệnh “ung thư” kia đừng cướp mất mẹ tôi.
Thế nhưng vài tháng sau, người mẹ từng “mắc bệnh nặng” ấy lại hân hoan ôm về một đứa trẻ, nói rằng đó là em trai tôi.
Ký ức như cơn bão tràn về, tôi bất giác siết chặt bàn tay.
Mẹ tưởng tôi bị dọa sợ, bèn bước đến xoa đầu tôi, dịu giọng nói:
“Mẹ bị bệnh rồi, Tình tình phải ngoan hơn nhé.”
Lại là câu “phải ngoan ngoãn” sao?
Dù đã sống lại, không còn đặt nặng tình cảm với hai người này, nhưng nghe lại lời nói dối y hệt năm xưa, lòng tôi vẫn lạnh ngắt.
Ba cũng đi đến, chìa tay ra:
“Tình Tình đừng sợ, sau này ba mẹ vẫn sẽ thương con như trước.”
Họ đang chờ tôi trả lời, chờ tôi hứa sẽ làm một đứa con ngoan.
Nhưng lần này, tôi chỉ bình thản chỉ vào bụng mẹ, giọng lạnh nhạt:
“Bà ấy chẳng phải đang mang thai sao?”
Trong khoảnh khắc ấy, sắc mặt ba mẹ đông cứng, vừa kinh ngạc vừa lúng túng.
Không muốn nhìn thêm nữa, tôi chỉ khẽ chào rồi quay người lên lầu.
Kiếp trước, khi nghe tin mẹ bị ung thư, tôi khóc đến tan nát.
Bởi trong trí óc non nớt khi ấy, ung thư là căn bệnh đáng sợ nhất, tôi sợ nó sẽ mang mẹ đi.
Tôi vừa khóc vừa hứa rằng mình sẽ ngoan, sẽ là một đứa trẻ tốt.
Giờ nghĩ lại, thật nực cười biết bao.
Mẹ giấu tôi cho đến tận ngày sinh nở.
Đã như thế, kiếp này tôi chẳng cần phải giả vờ nữa — cứ thế mà vạch trần thôi.
Cha mẹ giả dối và tình yêu giả tạo của họ, tôi không cần nữa.
2
Tôi nhốt mình trong phòng suốt đêm, suy nghĩ thật kỹ.
Cuối cùng, tôi rút ra được một kết luận — chuyện ba mẹ sinh em trai là điều mà một đứa chín tuổi như tôi hoàn toàn không thể ngăn cản.
Việc tôi cần làm lúc này là học thật tốt, để thoát khỏi cái gia đình đầy dối trá này càng sớm càng tốt.
Kiếp trước, tôi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bệnh tình của mẹ.
Mỗi ngày sau khi tan học, tôi đều vội vàng chạy về nhà, bưng trà rót nước hầu hạ.
Đến khi mẹ sinh xong, tôi lại vì đứa em trai được cưng chiều hết mực mà nảy sinh ghen tị, chẳng còn tâm trí học hành, cuối cùng chỉ thi được một trường cao đẳng hạng xoàng rồi kết thúc mọi thứ.
Ba mẹ thì đương nhiên cho rằng con gái trời sinh đầu óc kém, còn đem thằng con trai béo ú kia tâng bốc lên tận mây xanh.
Kiếp này, tôi tuyệt đối không để tương lai mình bị những người thân như thế hủy hoại nữa.
Lần này, tôi phải bắt đầu “cày cuốc” ngay từ tiểu học.
Vì thế tôi học hành vô cùng chăm chỉ, mỗi ngày về đến nhà là lên lầu làm bài, hiếm khi nán lại tầng dưới.
Ba mẹ nhìn thấy hết, nhưng ban đầu họ chẳng mấy để tâm.
Mãi đến khi bụng mẹ ngày càng lớn, và đến tháng mẹ sắp sinh, tôi vẫn như thường lệ — vừa về nhà liền lên lầu học.
Lúc này, ba bắt đầu mất kiên nhẫn.
Ông tìm tôi vài lần, chẳng qua là vì không vừa lòng với thái độ lạnh nhạt của tôi, cho rằng tôi không “ngoan ngoãn”, nhưng lần nào cũng bị tôi mời ra ngoài.
Cuối cùng, ông không chịu nổi nữa, đập mạnh vào cửa, quát:
“Tình tình, con thật là bị chúng ta nuông chiều hư rồi! Mẹ con đang khó chịu trong người, mà con lại tỏ thái độ như thế à?”
“Con là đứa con gái được ba mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, từ nhỏ đến lớn, từng cử chỉ của con ba mẹ đều luôn dõi theo! Giờ mẹ con bệnh, ba còn xin nghỉ làm để chăm sóc, còn con thì sao? Mỗi ngày chỉ biết trốn trong phòng, con định làm gì thế hả?”
Tôi kéo cửa ra, giọng bình tĩnh nói:
“Con muốn học cho tốt. Ba, tuần sau là thi học kỳ rồi. Cô giáo có gửi tin nhắn cho từng phụ huynh, chỉ là ba không trả lời thôi.”