Chương 8 - Khởi Đầu Của Sụp Đổ
Nhưng không có thợ lành nghề trấn giữ, chữ khắc ra thì thô cứng, thiếu khí chất, hoàn toàn không có hồn.
Giấy in thì thô ráp, mực in lem nhem, sách in ra giống như hàng chợ.
Cố Ngôn Thanh nhìn bản mẫu xong, suýt nữa tức đến hộc máu.
Thứ này mà gọi là thi tập đắc ý của hắn?
Rõ ràng là mấy cuốn tiểu thuyết rẻ tiền ngoài tiệm!
Nhưng thời gian không đợi người, đơn đặt hàng đặt trước đã tới tấp thúc giục, hắn đành cắn răng, sai hiệu sách phát hành lô sách kém chất lượng này ra thị trường.
Hậu quả — khỏi cần nói.
Sách vừa lên kệ, đã bị mắng té tát:
“Đây mà là thi phẩm mới của Cố đại tài tử? Chữ khắc còn xấu hơn con trai ta tô màu!”
“Giấy in này đem đi làm giấy vệ sinh còn tiếc! Giá cao thế này, đúng là cướp giữa ban ngày!”
“Trả lại tiền! Phải trả tiền!”
Trước cửa các tiệm sách lớn, chật kín người đòi hoàn tiền.
Danh tiếng của “Hàn Mặc Hiên” rớt xuống đáy vực.
Mà ngay lúc ấy, một hiệu sách vô danh — “Tập Văn Đường” — lại **âm thầm cho ra mắt một bản “Thanh Tùng Tập” khác.
Tập thơ này, dù là về khắc bản tinh xảo, giấy in cao cấp, hay mực in sắc nét, đều vượt xa Hàn Mặc Hiên.
Chưa hết — giá bán chỉ bằng một nửa!
Trong chớp mắt, giới văn nhân chen nhau đi mua “Thanh Tùng Tập” của Tập Văn Đường, nhanh chóng cháy hàng.
Khi Cố Ngôn Thanh nghe được tin, như bị sét đánh ngang tai.
Hắn lập tức tới Tập Văn Đường, mua một quyển về.
Vừa mở ra, nhìn thấy nét chữ quen thuộc, đầy khí phách trên trang giấy, hắn lập tức hiểu ra tất cả.
Vương sư phụ! Lý sư phụ!
Đám thợ từng “xin nghỉ” ở hiệu sách của hắn, toàn bộ đều bị lôi kéo sang Tập Văn Đường!
Đây đâu phải ngẫu nhiên — mà là một cuộc phản bội có tính toán từ đầu!
Càng khiến hắn tức hộc máu hơn:
Hắn phát hiện trong bản “Thanh Tùng Tập” mới này, không chỉ in toàn bộ thơ của hắn, mà còn “thêm mắm dặm muối viết lời bình luận cuối mỗi bài – văn phong sến súa, giả tạo, đầy tâng bốc.
Cái giọng văn ấy — giống y như lời khen mà Liễu Như Yên thường hay nói với hắn.
Đây rõ ràng là vừa cướp danh tiếng của hắn, vừa chế nhạo hắn!
“Phụt—!”
Cố Ngôn Thanh không nhịn nổi nữa, một ngụm máu tươi phun ra, rồi ngã thẳng xuống đất.
Phủ họ Cố lại một lần nữa rối như nồi cháo.
Thầy thuốc được mời tới bắt mạch, lắc đầu nói:
“Tâm hỏa công tâm, phẫn nộ hại gan. Không nguy hiểm, nhưng nhất định phải tĩnh dưỡng, tuyệt đối không được tức giận nữa.”
Mẹ chồng ta ngồi bên giường khóc lóc thảm thiết:
“Con trai khổ của ta ơi! Là ai hại con thành ra thế này? Ai muốn mạng của nhà họ Cố chúng ta đây?”
Vừa khóc, bà ta vừa quay sang chỉ tay mắng Liễu Như Yên:
“Đều là tại ngươi, đồ sao chổi! Từ khi ngươi bước vào cửa, có chuyện nào thuận lợi không? Mau trả con trai ta lại đây!”
Liễu Như Yên bị mắng đến mặt mày tái mét, không thốt nên lời.
Thời gian qua nàng ta vốn đã sống trong lo lắng thấp thỏm, nay thấy Cố Ngôn Thanh ngã bệnh, hiệu sách sắp phá sản, chỗ dựa của nàng sắp sụp đổ.
Vừa sợ, vừa giận, nàng ta chỉ tay về phía ta, gào lên:
“Là ả ta! Chính là ả làm ra tất cả! Cái hiệu sách ‘Tập Văn Đường’ đó nhất định có liên quan đến ả! Ả muốn hủy hoại Ngôn Thanh ca ca, hủy diệt cả nhà họ Cố!”
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía ta.
Ta vẫn đứng đó, không né tránh, thậm chí còn mang theo một tia thương xót trên nét mặt.
Ta bước đến bên giường, nhìn Cố Ngôn Thanh đang hôn mê, thở dài khẽ khàng:
“Phu quân à, sao chàng lại nghĩ không thông như vậy? Chẳng qua chỉ là vật ngoài thân, mất thì cứ mất, sao lại để tổn hại đến thân thể?”
Rồi ta quay sang mẹ chồng và Liễu Như Yên, nét mặt đầy xót xa đau đớn:
“Mẫu thân, Liễu cô nương, ta biết hai người đang đau lòng, nhưng cũng không thể vu oan bừa bãi. Ta gả vào nhà họ Cố ba năm, một lòng một dạ vì cái nhà này, sao có thể hại phu quân chứ?”
“Chuyện ‘Tập Văn Đường’, ta cũng mới vừa nghe nói. E rằng là thương nhân nào đó lợi dụng danh tiếng phu quân, còn lôi kéo mất cả thợ của chúng ta. Phu quân nuốt không trôi cục tức này, nên mới phát bệnh mà thôi.”
Diễn xuất của ta — hoàn mỹ vô khuyết.
Mẹ chồng nghe ta nói xong, trong lòng cũng dao động vài phần.
Phải rồi — Thẩm Tri Vi thì được gì? Phá hỏng nhà họ Cố thì chẳng phải chính nàng ta cũng khổ theo sao?
Liễu Như Yên thì vẫn không tin, phát điên lên định lao tới xé ta:
“Ngươi nói dối! Là ngươi! Con tiện nhân độc ác này!”
Vãn Thúy lập tức chắn trước mặt ta.
Ta lạnh lùng nhìn nàng ta:
“Liễu cô nương, xin tự trọng. Phu quân còn đang bệnh, cô ở đây gào thét như vậy, là muốn ngài ấy chết thêm lần nữa sao?”
Ánh mắt ta, lạnh như băng.
Liễu Như Yên bị ánh mắt ấy nhìn thẳng, toàn thân rùng mình, không dám tiến thêm bước nào.