Chương 8 - Bí ẩn khúc xương - Khổ Qua Nhân Thịt

Chương 8

“Thầy, sao nồi thịt nhà anh Hùng rõ ràng vẫn còn ăn được mà lại dẫn nhiều ruồi nhặng tới như vậy ạ?”

Hai thầy trò đang trên đường cước bộ về, Đạt nhịn không được mà hỏi. Thầy Bân ngó lên nhìn bầu trời đen kịt, ông bân quơ nói: “Trời hôm nay ảm đạm quá, đen tối quá.”

Đạt cũng nhiệt tình nhìn lên, ngó một hồi chẳng thấy gì mà chỉ thấy muốn té lộn cổ xuống ao, Đạt nói: “Thầy, hôm nay là đầu cuối tháng kia mà, tối là chuyện đương nhiên rồi.”

“Ha ha, đứa đệ tử ngốc nghếch này của ta, con quá đơn thuần rồi. Trong con mắt nghề này của chúng ta đương nhiên sẽ nhìn ra khác ở đâu chứ. Sư phụ nói con này, con đừng nên học đạo sâu hơn nữa, không hợp với bản chất đơn thuần của con. Con ấy, sau này cũng đừng lo chuyện bao đồng nữa, nhất là mấy chuyện tâm linh này, con chỉ cần sống tốt việc của con là được, như thế con mới có thể yên bình mà sống đến trăm tuổi.”

Thầy Bân nói với giọng điệu ấm áp, Đạt đương nhiên cũng thật lòng vâng dạ tuân theo, bởi vì anh cũng không nghĩ bản thân sẽ đi nhiều chuyện mà lo chuyện bao đồng. Thầy Bân hết sức hài lòng về đệ tử nửa mùa này, trong thâm tâm ông, không cần người xông pha thiên hạ, liều mình không kiểm soát, ông chỉ cần người an ổng sống cuộc sống của mình, đừng gây ra nhiều phiền phức mới là tốt nhất.

Hai thầy trò chầm chậm đi trên con đường quê nhỏ hẹp nhưng thơm nồng mùi rơm rạ, thầy Bân lại hỏi: “Con không thấy những con ruồi vừa nãy rất lạ sao?”

“Sư phụ hỏi con mới nhớ ra, đúng là cả đời chưa từng thấy loại ruồi to như thế này. Con nhớ là mấy năm trước con từng thấy một lần, là lần đó con ở bên bờ sông tìm thấy một cánh tay người trôi dạt lên bờ đang trong tình trạng thối rữa…”

Nói đến đây, cho dù đang ở trong đêm tối nhưng vẫn có thể nhận ra sắc mặt của Đạt thay đổi rõ rệt, hoảng hốt không nói nên lời, anh lắp bắp nói: “Thầy ơi, có khi nào…”

Một ý nghĩ lạnh lẽo và táo bạo hiện lên trong đầu Đạt, điều đó khiến cho anh cảm thấy thật tội lỗi và tàn nhẫn. Thế nhưng giọng của thầy Bân lại bình thản nói: “Ta cảm thấy mùi thịt người nồng nặc bên trong cái nồi khổ qua nhân thịt đó.”

Thôi, không cần bàn cãi sắc mặt của Đạt ngay lúc này nữa.

Thầy Bân cũng không phải người không biết thế thái nhân tình, ông vẫn giữ im lặng để cho mọi người ăn tết, tuy nhiên chỉ có mình ông là ông thể ăn được yên bữa nào. Đại khái là mới sáng mùng 1 tết, bà Tám đã la hét loạn xạ, nói rằng ở trong giếng nước trước nhà mình nổi lên một cái khúc xương. Ban đầu bà cũng nghĩ chắc chỉ là xương động vật heo bò gì đó mà hàng làm thịt ăn tết, vô tình chó nhà nào tha ngang rơi vào giếng nhà bà thôi. Nhưng sau khi bà vừa vớt khúc xương cầm lên tay thì đột nhiên một con rết ngả sang màu xanh to bằng ngón tay cái đột nhiên từ bên trong bò ra.

Bà Tám không phải la hét vì khúc xương mà là la hét vì con rết.

Thầy Bân là người chạy qua nhanh nhất, bởi vì để cho mọi người yên tâm ăn tết mà ông không dám ngủ, cứ lảng vảng như hồn ma vất vưởng đêm ba mươi để canh chừng xem có chuyện gì kì lạ xảy ra hay không. Đúng lúc nghe bà Tám hét đến kinh hoàng thì ông chạy vào xem luôn. Ác ôn con rết xanh này như thể đã thành tinh, thân nó to tướng thì cũng không nói đi, đằng này sau khi nó thò đầu ra thì như muốn nhào lên mặt bà Tám mà cắn. Bà Tám cho dù muốn xua đuổi nó như thế nào thì nó cũng cứ bám lấy cánh tay bà cho dù bà đã vứt khúc xương rồi.

Bà Tám hét càng thêm hét, chỉ trong mấy phút mà âm thanh của bà tăng lên vù vù, chắc là đã gọi cả cái cồn này dậy ăn tết luôn rồi. Cho đến khi thầy Bân đã nắm chặt lấy con rết khỏi tay bà nhưng bà vẫn cứ hét như thường, thầy Bân thấy ồn ào quá mức nên quát: “Bà có im đi ngay chưa, la thấy mắc mệt hà.”

Con rết này đúng là không bình thường, nhất định là có người dùng bùa phép sai khiến nó. Thầy Bân tay nắm chặt con rết to tướng trong bàn tay mình, mấy cái chân của nó ngọ nguậy chạm vào tay vô cùng kinh tởm. Thầy Bân lại đúng lúc ghét cay ghét đắng chủng loài này nên muốn giải quyết nó càng nhanh càng tốt. Một tay ông cầm con rết, tay còn lại làm dấu bắt quyết, lẩm bẩm ở trong miệng.

Nhưng mà bà Tám vẫn còn chưa thôi hét, hét lớn hét nhỏ đều đều cứ như máy đuôi tôm chạy làm phiền thầy Bân hết biết đọc đến câu gì. Thầy Bân thấy thế cáu quá, ông ngưng bắt quyết, đem luôn con rết đang ngọ nguậy kề vào mặt bà Tám. Thế là…

“Á!”

Một tiếng hét muốn nổ cả cái cồn, bà Tám trợn luôn hai mắt ngã ngang ra đất.

Lúc này hàng xóm đã kéo đến đông như muỗi, họ muốn xem vì cớ gì mà mới mùng một đầu năm bà Tám đã la như gà cắt tiết thế kia. Ai ngờ vừa qua tới đã thấy ông thầy Bân xa lạ cầm con rết dí vào mặt bà Tám thì ai nấy đều muốn xông vào tấn công thầy Bân.

Thầy Bân không muốn dây dưa, ông tranh thủ bắt quyết, giải quyết con rết trong vòng một nốt nhạc. Lúc này Hùng đang từ xa đi tới, anh ta là người ghét thầy Bân như gì, cho nên vừa thấy con rết chết trên tay thầy Bân thì anh ta hét lớn: “Này ông già kia, đừng hòng giết con rết để đổ hết tội cho nó. Ông dám đụng vào mẹ vợ tôi, tôi nhất định đi báo công an, tôi không tha cho ông đâu.”

Hùng bản tính có lưu manh trong máu, anh ta miệng thì hét nhưng chân đã muốn đá lên cổ thầy Bân để báo thù riêng, nào ngờ Đạt tới kịp, anh bắt lấy chân Hùng rồi hất ra ngoài. Đạt ngã nhào ra đất muốn nát cái mông, anh ta liên mồm tru tréo chửi rủa thầy trò Đạt muốn điếc cả tay. Hàng xóm lúc này cũng hoảng loạn, tạm thời chưa biết đứng về phía nào nên cũng đứng bất động ở đấy xem tình hình.

Thầy Bân bộ mặt hầm hầm, ông vứt con rết xuống ngay chân Hùng rồi tới cầm khúc xương lên giơ trước mặt mọi người mà nói: “Con rết kia chui ra từ trong khúc xương này, là bà Tám đã vớt được khúc xương này từ dưới giếng nước lên nên bị con rết này dọa cho mất mật.”

Chú Ba cau chặt mày, cẩn thận nhìn xem khúc xương kia rồi nói: “Khúc xương này…trông sao chẳng giống xương gia súc chút nào…”

“Cha, đây rất giống xương người.”

Đạt nói, Hùng lại bô bô cái miệng đáp trả: “Mày điên nói khùng gì vậy. Đừng nghĩ mày có sư phụ thầy bói thì muốn nói cái gì thì nói. Tưởng dân ở đây ngu hết hay sao mà thầy trò mày muốn qua mặt…”

“Kìa, mẹ vợ anh tỉnh dậy rồi kìa, anh đi hỏi bà ấy là biết thực hư như thế nào liền. Anh ở đây gào thét như điên như dại cũng được gì đâu chứ.”

Đạt tức giận nhưng loay hoay mãi không biết tìm lời nào thích hợp, anh cũng đâu thể nói năng nhăng cuội như Hùng được. Khua tay múa chân mãi một hồi, đợi khi thấy bà Tám lò mò ngồi dậy anh mới chỉ ngay bà Tám mà nói. Hùng với bà Tám không chung tần số, anh thấy bà Tám tỉnh dậy thì á khẩu không nói nữa, vợ chú Ba lúc này mới tới đỡ bà Tám rồi nhẹ nhàng hỏi: “Chị Tám làm sao đấy, sao tự dưng tết nhất lại thành cớ sự này. Có chuyện gì chị nói em nghe rồi mình tìm cách giải quyết.”