Chương 7 - Sự Bí ẩn Của Nồi Khổ Qua - Khổ Qua Nhân Thịt

Chương 7

Lúc mà trời mưa tạnh thì cũng đã là buổi chiều, nhà bà Tám với bà Hồng xem như là mất tết. Mà thằng con rể nhà bà Tám cũng thuộc dạng mất dạy, vợ đi mất không đi tìm cũng thôi đi, mà giờ còn bà mẹ vợ cũng không qua hỏi thăm câu nào. Chỉ có thằng Hai con bà Tám thì sau khi rơi xuống giếng lên trông lạ lắm, anh ta cứ như người mất hồn, thất tha thất thểu ngồi trong góc nhà.

Chập tối, thầy Bân sau khi ăn cơm ở nhà Đạt thì liền nghĩ ra một ý, ông nói với Đạt: “Thầy trò ta đi ra ngoài dạo xem một chút, xem vì cái gì mà cái xóm ngèo này lại thành ra như vậy.”

Hai người đi một vòng, xem ra không khí tết của nơi này cũng không xôm tụ cho lắm, ngoài việc nhà nhà đều sáng đèn, ăn mặc đồ mới một chút thì không có gì khác thường. Đến khi quay về, thầy Bân lại cố tình đi nhầm đường, nhầm sang đến nhà của Hùng. Bên trong nhà ánh đèn vẫn sáng sủa, cửa chính mở toang và Hùng đang ngồi ăn cơm trong nhà. Đạt theo chân thầy Bân đi vào, chính anh cũng đang thắc mắc, người mà vợ đi đâu mấy ngày không có chút tin tức nào sao có thể ngồi ăn cơm một cách ngon lành như vậy được chứ.

Hùng ở đây nổi tiếng là tính nết không ra gì, anh ta là người ở xã bên cạnh bên kia sông, nhà thì tứ cố vô thân không cha không mẹ lại ở đậu nhà chú bác. Vốn dĩ tính cách anh ta như vậy có lẽ là do từ nhỏ ở với chú bác bị ăn hiếp nên như thế, nhưng sau khi cưới Hoa thì dù mang tiếng ở rể nhưng bà Tám nhà cũng khá giả, nên cho hẳn một mảnh đất to để dựng nhà với trồng trọt. Sống sướng là thế nhưng anh ta vẫn cứ tính nào tật đó chẳng thay đổi một chút nào cả, đúng là do tính người chứ không phải hoàn cảnh rồi.

Thấy thầy Bân lù lù đi vào, Hùng vẫn không buông đũa mà chỉ liếc lên nhìn rồi nói: “Ông là ai mà vào nhà tôi vậy?”

Vừa nói xong thì Hùng lại thấy Đạt lù lù vào theo phía sau nên nói luôn: “Mày rảnh quá hả, lại đưa theo thằng già nào đến nhà tao làm gì vậy?”

Tính Đạt cũng hiền lành, nhưng mà nghe có người xúc phạm sư phụ mình thì cũng muốn lên tiếng nhưng thầy Bân cản lại, ông nói: “Tôi chỉ là đi nhầm nhà thôi. Dù sao thì cậu còn trẻ như vậy nên hiểu kính lão đắc thọ chứ, chẳng lẽ cha mẹ cậu không dạy cậu à?”

Hùng nghe vậy thì phát tức, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cha mẹ tôi chết hồi tôi còn nhỏ rồi, nên tôi không có cha mẹ.”

Thầy Bân nghe vậy tỏ vẻ thích thú, gật gù nói: “Đương nhiên tôi biết cậu mồ côi nên mới nói như thế. Nhìn ấn đường của cậu kìa, cậu đúng là khắc cha mẹ, còn muốn khắc cả vợ.”

Dù câu sau nghe thì nghiêm túc nhưng câu đầu nghe đúng là biết rõ đang trêu chọc người ta. Đạt không ngờ sư phụ mình lại có những lúc như thế nên không khỏi nén cười. Mà dù anh nén thế nào cũng lộ ra nụ cười mỉm nên là Hùng ghét lắm, anh ta liếc Đạt một cái rõ là dài.

Nhưng sau khi liếc Đạt thì không biết Hùng nghĩ như thế nào mà tay anh ta liên tục sờ lên trán mình và thậm chí còn muốn đi soi gương để kiểm chứng lời nói của thầy Bân. Thầy Bân nhân lúc Hùng đang cuống cuồng thì nhanh chân lẻn qua người anh ta để vào trong nhà rồi một đường đi vào trong bếp. Đạt thấy vậy cũng mau chóng đi theo nhưng bị Hùng đưa tay ngăn lại, anh ta nói: “Mày quen biết gì tao mà vào nhà tao kiểu đó hả?”

Đạt bản tính cũng hiền lành, anh nghe Hùng hung hăng nói vậy thì lập tức đứng lại ngây ra như phỗng không biết dùng lời nào để đối đáp. Thầy Bân vừa vào tới bếp nghe thấy vậy liền quay ra trừng mắt nhìn Hùng đang quay vào định nói tới mình, Hùng bắt gặp ánh mắt sắc lẹm kia thì lập tức á khẩu, quên luôn mình vừa định nói cái gì.

“Sao không được vào nhà chú hả chú em?”

Đạt nghe xong ngây ra luôn, không ngờ sư phụ mình lại có thể thốt ra mấy câu trẻ trâu vậy được. Nhưng mà dù sao thấy Hùng không còn ngăn mình nữa thì cũng vội chen vào trong nhà. Thầy Bân nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhúm của Hùng, vừa mới quay lưng đã cười khúc khích như một đứa trẻ bắt nạt được bạn học.

Thái độ của Hùng rất lạ, cứ thay đổi đến chóng mặt, ngay lúc này anh liền lắc lắc đầu, sau đó như thể tỉnh lại từ trong cơn mơ mà đi nhanh vào bếp. Bên trong bếp, thầy Bân không do dự mà mở nắp vung nồi khổ qua nhân thịt thay vì những món khác. Đạt vốn cũng là người lăn lộn va chạm với những thứ dơ bẩn nhưng mà lúc thầy Bân vừa mở nắp vung ra thì anh liền nôn khan. Vốn dĩ Đạt chỉ là ngửi thấy mùi tanh tưởi quái dị bốc lên từ nồi khổ qua nên nhất thời khó chịu, nhưng ngay khi anh thấy Hùng từ ngoài đi vào thì anh liền nhớ tới cảnh tượng lúc nãy Hùng ăn ngon lành cái món tanh tưởi này thì anh chạy luôn ra sân và nôn hết bữa cơm chiều trong bụng ra ngoài.

Thầy Bân lấy tay che mũi, ông ngoái nhìn Hùng từ bên ngoài vào rồi nói: “Khẩu vị của cậu tốt thật đó.”

“Ông thật sự là vô duyên hết chỗ nói, đã xông vào nhà tôi thì thôi còn tự ý giở nồi đồ ăn…”

Hùng hết sức là gấp, vừa nói vừa muốn giật lấy nắp nồi để đậy lại nhưng anh ta không nhanh bằng thầy Bân.

Thầy Bân vừa giơ nắp nồi ra xa vừa nhướn mày nói: “Sao vậy, có cái gì trong nồi này hay sao mà cậu phải giấu?”

“Không, không có…”

Hùng ấp úng, sau đó lại nói: “Nhưng cho dù có thì cũng là ở trong nhà của tôi, ông có quyền gì mà nói chứ. Đây, ông xem đi, ở trong nồi làm gì có cái gì lạ đâu. Chỉ là khổ qua với thịt, cũng không có khúc xương người nào.”

“Ê, tôi có nói là cái nồi này có xương người đâu, caaij có tật giật mình à?”

Thầy Bân bình thản nói, Hùng tức đỏ cả mặt, lắp bắp nói: “Thì tôi…ông…bởi ông là thầy bói nên tôi mới nói như thế chứ. Thầy bói các ông không phải chuyên đi tìm xương người à?”

Lúc này Đạt đã nôn xong bữa cơm ra ngoài, anh quay trở vào một lần nữa thì nghe thầy Bân và Hùng đang đấu võ mồm. Vẫn đang hóng hớt, bất thình lình một con ruồi to bằng con “gà mái” bay ngay té vào mặt anh. Đạt nhíu chặt mày, đây mà là con ruồi gì chứ, đây là con quái vật mới đúng. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì con ruồi có hình thù to tướng này trông cũng có chút ấn tượng, anh hình như đã từng thấy nó ở đâu rồi thì phải.

Đừng nói tới, một con rồi đến hai con. Một đội quân ruồi khổng lồ kéo tới, chưa tính tới chúng nó va chạm vào người, chỉ mới là kêu vo ve thôi mà đã điếc hết tai, muốn khùng hoảng rồi. Một đám ruồi quái thai kéo nhau bu bám vào nồi khổ qua nhân thịt, có lẽ luôn đậy vun cho nên ruồi không đánh hơi thấy, bây giờ mở vung nên mới dẫn dụ đám ruồi nhặng này đến.

Hùng ban đầu cũng hơi hoảng, có lẽ đây là lần đầu anh ta thấy đám ruồi to như vậy. Bởi vì từ lúc nấu tới bây giờ không mở vung khi đã nguội lâu như vậy nên chưa từng thấy ruồi. Nghĩ lại cái dĩa khổ qua trên bàn lúc nãy Hùng ăn có lẽ là bởi vì mới đun nóng nên mới như vậy. Sau mấy phút hoảng loạn thì Hùng cũng đã tỉnh táo lại mà giật nắp vung trên tay thầy Bân để đậy nồi lại, sau đó nhóm lửa hâm nóng cái nồi.

Thầy Bân và Đạt đi ra ngoài, lúc đ ingang bàn ăn thì thấy quả nhiên suy đoán của họ là đúng. Bây giờ dĩa khổ qua kia đã nguội nên đã biến thành món ruồi nấu khổ qua rồi. Hai thầy trò trên đường về vừa không hẹn mà cùng nhau suy nghĩ đến lúc nãy, Hùng vốn không đuổi nổi hết đám ruồi ra khỏi nồi, cứ thế đậy vung vào đun nóng thì chắc cái nồi khổ qua kia phải ngọt lắm, bởi vì có thêm bao nhiêu là ruồi mà…