Chương 2 - Ám Ảnh Trời Mưa - Khổ Qua Nhân Thịt
Chương 2
Thấy sắc mặt Hùng tái mét, bà Tám thắc mắc hỏi: “Bộ bây ăn trộm thịt nhà người ta hay sao mà sợ sệt dữ vậy?”
“Mẹ đừng có nói bậy nói bạ đổ oan cho con.”
Hùng miệng thì nói nhưng tay cứ biểu hiện muốn đuổi bà Tám đi về nên bà Tám thấy vậy cũng không muốn dây dưa mà ra khỏi nhà với cái mùi tanh tưởi trong nồi. Hôm nay đã là ba mươi tết, cái ngày mà lẽ ra người người phải ở nhà chuẩn bị mâm cúng, sao Hoa lại chưa về, bà Tám trong lòng không yên, bà không quản việc cúng quải mà chỉ lo đi xung quanh hàng xóm hỏi thăm xem những người mấy ngày gần đây chèo ghe qua bên kia sông có gặp Hoa hay là có ai từng cho Hoa quá giang qua sông hay không.
Nhưng mà bà hỏi hết một lượt từ đầu trên xóm dưới đều không có ai chở hay từng gặp Hoa bên kia sông. Trong lúc bà Tám thất thần thì còn có vài người trẻ hành xóm đồn thổi sau lưng bà là Hoa đã đi theo đàn ông khác mất rồi, còn khóc dùm cho người bị bỏ lại là Hùng. Điều này khiến cho bà Tám khó chịu không thôi, bà không thiết tha gì tết nhất nữa mà đi sang nhà cô ruột của Hoa, bà Hồng để hỏi thăm.
Không ngờ bà Tám vừa vào tới nhà còn chưa kịp hỏi han gì thì bà Hồng đã nói trước: “Mợ qua chơi đó à, chị hỏi cái này, giếng nước nhà mợ sao mà nước nó đỏ dữ vậy. Có phải mợ làm gà vịt gì lỡ tay làm rớt xuống giếng không?”
“Nước đỏ hả chị Hồng, sao kì vậy. Em từ hôm qua tới giờ có làm thịt cá gì đâu chị, mà em cũng không có múc nước dưới giếng nữa. Chị qua lấy nước hồi nào mà chị nói vậy?”
“Thôi chết, vậy dưới nước có cái giống gì mà đỏ dữ thần vầy nè. Mợ mày ra đây chị chỉ cho coi, lỡ hồi sáng thằng Hai nó có tắm sớm bằng cái nước đó, không biết có sao không nữa. Hồi nãy chị đi chợ bên sông về mới thấy nước màu kì quá nên không dám rửa rái gì, tính qua bên mợ hỏi coi làm sao mà mợ đã qua đây trước rồi.”
Bà Hồng vừa nói vừa dắt bà Tám đi ra ngoài sàn nước, mấy cái lu đựng nước đầy ắp, nhưng ngặt nỗi nước nó lại có màu đỏ, thậm chí còn hơi đậm. Bà Hồng nói: “Đó mợ coi đi, hồi khuya này chị biểu thằng Hai nó qua gánh sớm dự trữ xài mấy bữa tết, đặng sáng ra mợ còn múc. Mà tối quá nên không thấy, lúc chị đi chợ về trời nắng lên mới thấy như vầy nè.”
Lúc này thằng Hai con nhà bà Hồng từ bên ngoài về, nói nói xen vào: “Mẹ cứ nghĩ sâu xa sợ sệt làm cái gì, con tắm từ hồi sáng giờ mà có bị làm sao đâu. Chắc là đứa nhỏ con nhà nào nó nghịch, nhà nó mần gà vịt sớm lên nó lén lấy đổ vào mấy cái lu nước nhà mình chứ gì đâu mà lo. Thôi mẹ với mợ Tám lo mần cúng ông bà đi, con tưới nốt mấy luống rau ngoài kia rồi con vô gánh nước khác.”
“Ừ, thôi nhà có con trai lớn như vậy để làm gì, chúng ta không lo nữa, cứ để thằng Hùng nó lo đi mợ mày. Giờ tui với mợ qua bên nhà mợ mần mấy con gà còn nấu cúng ông bà…”
Bà Hồng vừa nói vừa định đi ra chuồng bắt gà thì bị bà Tám kéo lại. Nhìn thấy vẻ mặt kì lạ của bà tám, bà Hồng hỏi: “Mợ mày làm sao vậy, có cái gì thì nói ra chứ ậm ừ cái gì.”
Chỉ đợi câu này, bà Tám nói: “Nói với chị với thằng Hai, con Hoa sao mà nó đi đâu biệt tích mấy ngày nay có thấy mặt mũi gì đâu.”
“Đi là đi đâu, mợ mày nói rõ ra chị nghe coi.”
“Tui có biết đâu chị, tui qua hỏi thằng Hùng chồng con Hoa thì nó nói con Hoa đi qua bên kia sông đi chợ. Chợ gì mà mấy ngày liền, nó có quen biết ai bên kia sông đâu chứ. Nhưng mà tui còn nghe phong thanh người ta nói đằng sau lưng là con Hoa nó bỏ chồng trốn đi theo trai rồi kìa.”
Bà Tám vừa nói vừa nghẹn, bà Hồng tức vỗ đùi cái bộp rồi nói: “Trời đất ơi, đứa nào đồn bậy bạ để chị ra xé cái miệng nó. Con cháu nhà này không có cái ngữ hư thân mất nết vậy đâu, cái lũ kia đừng nghĩ chị em mình chồng chết sớm thì định ăn hiếp, không có dễ đâu à nghen.”
“Hai, Hai con đi đâu vậy?”
Bà Hồng vừa nói xong thì thấy Hai mau chóng đi ra ngoài, nó nghe gọi thì quay đầu lại nói: “Con đi kiếm em Hoa về.”
Chỉ một câu như vậy nhưng hai người kia đã biết Hai ra bến sông chèo ghe qua đất liền để tìm Hoa rồi. Hai đi rồi thì bà Hồng cũng đon đả đi, bà Tám chặn lại hỏi: “Chị đi đâu vậy, không nấu cúng ông bà hay sao?”
“Ăn uống gì nữa giờ này, ông bà mà thương cháu thì đã phù hộ rồi, chứ không để ra nông nỗi này. Chị phải qua bển hỏi thằng chồng con Hoa cho ra lẽ, mợ mày nhịn được chứ chị là chị không có nhịn đâu.”
Bà Tám chỉ biết thở dài, bà ra xem mấy cái lu nước một lần nữa. Rõ ràng mặt nước nổi lên màn mỡ, chắc có lẽ thằng Hai nói đúng, là do đứa con nít nào đó nghịch phá thôi. Dù sao chuyện cũng đã hai người kia lo rồi, bà có đi lung tung cũng không giúp ích gì, chi bằng về nấu mâm cơm cúng cha con Hoa với ông bà rồi khấn vái họ phụ hộ cho.
“Gì đây?”
Bà Tám mặt mày xám ngoét khi nhìn thấy thùng nước mình mới múc lên đỏ ngầu như máu rồi buông đổ lênh láng dưới mặt đất. Đúng lúc bà Hồng ghé qua, bà hỏi: “Mợ mày làm cái gì như gặp ma vậy?”
“Chị qua bên kia hỏi thằng Hùng ra sao rồi?”
Bà Tám không trả lời mà hỏi ngược lại, bà Hồng tức giận nói: “Cái thằng quỷ đó, kiếm mãi mà có thấy bóng dáng nó đâu. Để chị mà gặp nó chị chửi cho nó một trận trước rồi mới hỏi chuyện. Mà mợ mày làm gì sợ dữ vậy?”
Bà Hồng không để ý, quay qua lấy thùng múc nước dưới giếng lên tính rửa mặt, ai ngờ…
Có lẽ hai người có suy nghĩ gần giống nhau, chính xác cái nước màu đỏ đó là đến từ cái giếng nước của nhà bà Tám. Bên dưới có lẽ là có thứ gì đó, nhưng hai người đã lớn tuổi thì làm sao mà xuống giếng được, chỉ đành đợi Hai về mà thôi. Hai người lở dở việc cúng kiến, đứng ngồi không yên cứ đi đi lại lại. Rõ ràng là ba mươi tết, lẽ ra trời phải nắng to nhưng mà lúc này còn chưa được 12 giờ trưa mà ánh nắng đã nhạt dần, mặt trời tiu ngỉu mệt nhoài như muốn đi ngủ.
Bà Tám vừa định chạy ra sân lấy mấy cái chăn màn vào thì trời đột nhiên sấm chớp giật đùng đùng làm bà suýt đánh rơi chăn màn xuống đất. Bà Hồng thấy thời tiết lạ nên cũng ra ngoài xem thử, thì ra mây đen đã sớm kéo đến chen phủ cả bầu trời, nặng nề như không thể trụ được nữa mà sập xuống.
“Sao kì vậy chị Hồng ơi, thời tiết sao lại như thế?”
Bà Tám vẫn còn ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời còn nặng nề hơn cả tâm trạng của bà lúc này mà hỏi, bà Hồng thấy vậy liền ra kéo em dâu mình vào trong nhà rồi nói: “Vào nhà đi, không trời mưa trái mùa bệnh ngay bây giờ, thì ông trời có lúc này lúc khác chứ sao.”
Hai người vừa vào tới nhà thì trời đã đổ mưa nặng hạt, từng cơn từng cơn đổ xuống hệt như trút nước. Cái giếng ngoài giữa sân kia thường mấy chục năm nay dù mưa lớn cỡ nào cũng có ngập được đâu, ấy vậy mà hôm nay trời mưa chẳng mấy chốc nước đã dâng lên tới miệng, sau đó bắt đầu tràn ra ngoài. Hai chị em trong nhà loay hoay một lát, khi quay đầu nhìn ra cửa thì đúng là kinh hoàng, người này chỉ người kia, nói không nên lời. Không biết dưới giếng nước rốt cuộc có thứ gì mà trời mưa to, bao nhiêu nước kia mà vẫn còn có thể có nước đỏ tươi chảy ra từ trong giếng cơ chứ?
Thấy sắc mặt Hùng tái mét, bà Tám thắc mắc hỏi: “Bộ bây ăn trộm thịt nhà người ta hay sao mà sợ sệt dữ vậy?”
“Mẹ đừng có nói bậy nói bạ đổ oan cho con.”
Hùng miệng thì nói nhưng tay cứ biểu hiện muốn đuổi bà Tám đi về nên bà Tám thấy vậy cũng không muốn dây dưa mà ra khỏi nhà với cái mùi tanh tưởi trong nồi. Hôm nay đã là ba mươi tết, cái ngày mà lẽ ra người người phải ở nhà chuẩn bị mâm cúng, sao Hoa lại chưa về, bà Tám trong lòng không yên, bà không quản việc cúng quải mà chỉ lo đi xung quanh hàng xóm hỏi thăm xem những người mấy ngày gần đây chèo ghe qua bên kia sông có gặp Hoa hay là có ai từng cho Hoa quá giang qua sông hay không.
Nhưng mà bà hỏi hết một lượt từ đầu trên xóm dưới đều không có ai chở hay từng gặp Hoa bên kia sông. Trong lúc bà Tám thất thần thì còn có vài người trẻ hành xóm đồn thổi sau lưng bà là Hoa đã đi theo đàn ông khác mất rồi, còn khóc dùm cho người bị bỏ lại là Hùng. Điều này khiến cho bà Tám khó chịu không thôi, bà không thiết tha gì tết nhất nữa mà đi sang nhà cô ruột của Hoa, bà Hồng để hỏi thăm.
Không ngờ bà Tám vừa vào tới nhà còn chưa kịp hỏi han gì thì bà Hồng đã nói trước: “Mợ qua chơi đó à, chị hỏi cái này, giếng nước nhà mợ sao mà nước nó đỏ dữ vậy. Có phải mợ làm gà vịt gì lỡ tay làm rớt xuống giếng không?”
“Nước đỏ hả chị Hồng, sao kì vậy. Em từ hôm qua tới giờ có làm thịt cá gì đâu chị, mà em cũng không có múc nước dưới giếng nữa. Chị qua lấy nước hồi nào mà chị nói vậy?”
“Thôi chết, vậy dưới nước có cái giống gì mà đỏ dữ thần vầy nè. Mợ mày ra đây chị chỉ cho coi, lỡ hồi sáng thằng Hai nó có tắm sớm bằng cái nước đó, không biết có sao không nữa. Hồi nãy chị đi chợ bên sông về mới thấy nước màu kì quá nên không dám rửa rái gì, tính qua bên mợ hỏi coi làm sao mà mợ đã qua đây trước rồi.”
Bà Hồng vừa nói vừa dắt bà Tám đi ra ngoài sàn nước, mấy cái lu đựng nước đầy ắp, nhưng ngặt nỗi nước nó lại có màu đỏ, thậm chí còn hơi đậm. Bà Hồng nói: “Đó mợ coi đi, hồi khuya này chị biểu thằng Hai nó qua gánh sớm dự trữ xài mấy bữa tết, đặng sáng ra mợ còn múc. Mà tối quá nên không thấy, lúc chị đi chợ về trời nắng lên mới thấy như vầy nè.”
Lúc này thằng Hai con nhà bà Hồng từ bên ngoài về, nói nói xen vào: “Mẹ cứ nghĩ sâu xa sợ sệt làm cái gì, con tắm từ hồi sáng giờ mà có bị làm sao đâu. Chắc là đứa nhỏ con nhà nào nó nghịch, nhà nó mần gà vịt sớm lên nó lén lấy đổ vào mấy cái lu nước nhà mình chứ gì đâu mà lo. Thôi mẹ với mợ Tám lo mần cúng ông bà đi, con tưới nốt mấy luống rau ngoài kia rồi con vô gánh nước khác.”
“Ừ, thôi nhà có con trai lớn như vậy để làm gì, chúng ta không lo nữa, cứ để thằng Hùng nó lo đi mợ mày. Giờ tui với mợ qua bên nhà mợ mần mấy con gà còn nấu cúng ông bà…”
Bà Hồng vừa nói vừa định đi ra chuồng bắt gà thì bị bà Tám kéo lại. Nhìn thấy vẻ mặt kì lạ của bà tám, bà Hồng hỏi: “Mợ mày làm sao vậy, có cái gì thì nói ra chứ ậm ừ cái gì.”
Chỉ đợi câu này, bà Tám nói: “Nói với chị với thằng Hai, con Hoa sao mà nó đi đâu biệt tích mấy ngày nay có thấy mặt mũi gì đâu.”
“Đi là đi đâu, mợ mày nói rõ ra chị nghe coi.”
“Tui có biết đâu chị, tui qua hỏi thằng Hùng chồng con Hoa thì nó nói con Hoa đi qua bên kia sông đi chợ. Chợ gì mà mấy ngày liền, nó có quen biết ai bên kia sông đâu chứ. Nhưng mà tui còn nghe phong thanh người ta nói đằng sau lưng là con Hoa nó bỏ chồng trốn đi theo trai rồi kìa.”
Bà Tám vừa nói vừa nghẹn, bà Hồng tức vỗ đùi cái bộp rồi nói: “Trời đất ơi, đứa nào đồn bậy bạ để chị ra xé cái miệng nó. Con cháu nhà này không có cái ngữ hư thân mất nết vậy đâu, cái lũ kia đừng nghĩ chị em mình chồng chết sớm thì định ăn hiếp, không có dễ đâu à nghen.”
“Hai, Hai con đi đâu vậy?”
Bà Hồng vừa nói xong thì thấy Hai mau chóng đi ra ngoài, nó nghe gọi thì quay đầu lại nói: “Con đi kiếm em Hoa về.”
Chỉ một câu như vậy nhưng hai người kia đã biết Hai ra bến sông chèo ghe qua đất liền để tìm Hoa rồi. Hai đi rồi thì bà Hồng cũng đon đả đi, bà Tám chặn lại hỏi: “Chị đi đâu vậy, không nấu cúng ông bà hay sao?”
“Ăn uống gì nữa giờ này, ông bà mà thương cháu thì đã phù hộ rồi, chứ không để ra nông nỗi này. Chị phải qua bển hỏi thằng chồng con Hoa cho ra lẽ, mợ mày nhịn được chứ chị là chị không có nhịn đâu.”
Bà Tám chỉ biết thở dài, bà ra xem mấy cái lu nước một lần nữa. Rõ ràng mặt nước nổi lên màn mỡ, chắc có lẽ thằng Hai nói đúng, là do đứa con nít nào đó nghịch phá thôi. Dù sao chuyện cũng đã hai người kia lo rồi, bà có đi lung tung cũng không giúp ích gì, chi bằng về nấu mâm cơm cúng cha con Hoa với ông bà rồi khấn vái họ phụ hộ cho.
“Gì đây?”
Bà Tám mặt mày xám ngoét khi nhìn thấy thùng nước mình mới múc lên đỏ ngầu như máu rồi buông đổ lênh láng dưới mặt đất. Đúng lúc bà Hồng ghé qua, bà hỏi: “Mợ mày làm cái gì như gặp ma vậy?”
“Chị qua bên kia hỏi thằng Hùng ra sao rồi?”
Bà Tám không trả lời mà hỏi ngược lại, bà Hồng tức giận nói: “Cái thằng quỷ đó, kiếm mãi mà có thấy bóng dáng nó đâu. Để chị mà gặp nó chị chửi cho nó một trận trước rồi mới hỏi chuyện. Mà mợ mày làm gì sợ dữ vậy?”
Bà Hồng không để ý, quay qua lấy thùng múc nước dưới giếng lên tính rửa mặt, ai ngờ…
Có lẽ hai người có suy nghĩ gần giống nhau, chính xác cái nước màu đỏ đó là đến từ cái giếng nước của nhà bà Tám. Bên dưới có lẽ là có thứ gì đó, nhưng hai người đã lớn tuổi thì làm sao mà xuống giếng được, chỉ đành đợi Hai về mà thôi. Hai người lở dở việc cúng kiến, đứng ngồi không yên cứ đi đi lại lại. Rõ ràng là ba mươi tết, lẽ ra trời phải nắng to nhưng mà lúc này còn chưa được 12 giờ trưa mà ánh nắng đã nhạt dần, mặt trời tiu ngỉu mệt nhoài như muốn đi ngủ.
Bà Tám vừa định chạy ra sân lấy mấy cái chăn màn vào thì trời đột nhiên sấm chớp giật đùng đùng làm bà suýt đánh rơi chăn màn xuống đất. Bà Hồng thấy thời tiết lạ nên cũng ra ngoài xem thử, thì ra mây đen đã sớm kéo đến chen phủ cả bầu trời, nặng nề như không thể trụ được nữa mà sập xuống.
“Sao kì vậy chị Hồng ơi, thời tiết sao lại như thế?”
Bà Tám vẫn còn ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời còn nặng nề hơn cả tâm trạng của bà lúc này mà hỏi, bà Hồng thấy vậy liền ra kéo em dâu mình vào trong nhà rồi nói: “Vào nhà đi, không trời mưa trái mùa bệnh ngay bây giờ, thì ông trời có lúc này lúc khác chứ sao.”
Hai người vừa vào tới nhà thì trời đã đổ mưa nặng hạt, từng cơn từng cơn đổ xuống hệt như trút nước. Cái giếng ngoài giữa sân kia thường mấy chục năm nay dù mưa lớn cỡ nào cũng có ngập được đâu, ấy vậy mà hôm nay trời mưa chẳng mấy chốc nước đã dâng lên tới miệng, sau đó bắt đầu tràn ra ngoài. Hai chị em trong nhà loay hoay một lát, khi quay đầu nhìn ra cửa thì đúng là kinh hoàng, người này chỉ người kia, nói không nên lời. Không biết dưới giếng nước rốt cuộc có thứ gì mà trời mưa to, bao nhiêu nước kia mà vẫn còn có thể có nước đỏ tươi chảy ra từ trong giếng cơ chứ?