Chương 1 - Sự biến đổi bất thường - Khổ Qua Nhân Thịt

Chương 1

Đêm khuya thanh vắng, dưới bóng trăng lờ mờ của những ngày cuối tháng, có người nhìn thấy trên cành cây bên miệng giếng có một bóng người nữ đang treo cô trên cành cây thõng người xuống người xuống. Nhưng khi người kia đi tới gần thì cái bóng nọ đột nhiên đứt dây rơi xuống giếng.

Người kia cũng không hóng chuyện, vì vậy quay lưng muốn đi tiếp. Thế nhưng khi người kia vừa quay lưng đi thì cái bóng lại treo lên cây như cũ. Người kia cũng rất là rảnh rỗi, cứ trêu đùa với cái bóng treo cổ mãi, làm cho cái bóng cứ lập đi lập lại động tác nhiều lần. Người kia là Đạt, một người không bình thường ở nơi này, anh ta làm nghề sông nước, cho nên những chuyện như thế này đã trải qua rất nhiều. Ban đầu anh ta còn sợ mất cả mật, nhưng dần dà cũng thành quen, xem như “người ta” buồn chán muốn chơi đùa với mình một chút mà thôi.

Những ngày giáp tết, chim cuốc về bên bờ sông kêu nhan nhản. Cái nơi này vốn là một cái cồn nhỏ nổi giữa dòng chảy của con sông lớn, mỗi khi đêm về là âm thanh im lặng như tờ, nếu như không có chim kêu dế hát thì ũng chỉ nghe tiếng sóng đánh vào bờ mỗi khi có gió hơi lớn mà thôi.

Đạt sinh ra và lớn lên tại nơi này, anh rất yêu quý nó, rất thích cuộc sống của hiện tại. Những tưởng đâu sự yên bình sẽ mãi ở với nơi này, nhưng cũng có một ngày sự yên bình đó dần mất đi chỉ bởi vì những đố kị, tham lam, ham muốn của con người.

“Mẹ, bữa nay anh Hùng đi về đất liền rồi, con đem đồ ăn qua đây ăn cơm chung với mẹ cho đỡ buồn.”

Hôm nay là ngày hai mươi lăm tết, nhưng Hoa đã có món khổ qua nhồi thịt. Trong bữa cơm, bà Tam có hỏi con gái sao mới hôm nay đã nấu món này sớm vậy thì Hoa chỉ nói là cô muốn ăn nên nấu. Bà Tám cũng không nghĩ nhiều, trong bữa cơm còn ăn rất ngon miệng, một mình bà ăn hết hai trái khổ qua, bà còn cảm thấy món này hình như là ngon hơn rất nhiều so với trước đây vẫn làm, vì vậy bà hỏi Hoa: “Món này con nấu kiểu gì vậy, mẹ ăn thấy lạ miệng mà ngon lắm. Mấy bữa nữa tết con qua chỉ mẹ làm với.”

Hoa chợt chần chừ rồi cười cười nói: “Thật ra con nấu cũng bình thường, chỉ là cho thêm ít gia vị đặc biệt vô thôi. Mẹ nấu làm chi cho mắc công, đợi tới hôm đó con nấu nhiều rồi đem qua cho mẹ.”

Chương 1

Đêm khuya thanh vắng, ở giữa cái xứ khỉ ho cò gáy này đã chìm sâu vào giấc ngủ, chỉ còn lại tiếng con giun con dế kêu râm rang giữa màn đêm tĩnh mịch. Bà Tám lúc ấy đang ngủ say trên ván thì đột nhiên nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa. Bà Tám vốn tưởng rằng có chó nhà ai nửa đêm qua rượt bầy gà trong sân nhà mình nên liền vội ngồi dậy đi kiểm tra. Vốn là nhà ở quê thời ấy đều là nhà tranh vách lá, cái cửa sổ nhà bà Tám để trống hoác cho gió lùa vào mát, lúc này bà Tám đi tới bên cửa sổ ghé mắt ra ngoài xem như thế nào.

Hôm nay rõ ràng đã là đêm hai mươi chín tết, đáng lẽ ra trăng phải lặn từ lâu rồi chứ, nhưng sao bà Tám lại thấy ánh trắng vàng nhạt soi xuống thế này. Vốn là đang say ngủ nên bà ấy cũng không để ý, cứ như vậy mà nhìn xem nhà mình có bị trộm gà hay không thôi. Nhưng rõ ràng bầy gà nhà bà vẫn còn đang say ngủ trong chuồng, và cái âm thanh ông ào kia…

Lúc này bà Tám vốn định quay vào tiếp tục giấc ngủ thì đột nhiên bà nhìn thấy ngay miệng giếng giữa sân xuất hiện một bóng người đang ngồi. Ban đầu bà cứ nghĩ là ai đó sang giếng nhà bà lấy trộm nước nên bà vừa đẩy cửa tre chính ra ngoài vừa lẩm bẩm: “Tổ cha đứa nào, nửa đêm đi trộm nước làm cái gì. Ngày mai qua lấy không phải là được rồi sao, tao có làm hiểm với ai đâu chứ.”

Nào ngờ vừa ra khỏi cửa nhà thì bà Tám bắt đầu mơ hồ nhận ra bóng người kia đang ngồi chứ không giống hành động lấy nước cho lắm. Chẳng nghĩ nhiều, bà lên tiếng hỏi to: “Đứa nào ngồi ở đó vậy bây, tết nhất tới nơi, sao lại cãi nhau với chồng làm gì rồi đêm hôm a đây ngồi.”

Rõ ràng trường hợp này cũng thường xảy ra nên bà Tám không lấy làm lạ. Thế nhưng bóng người kia vẫn không thấy trả lời, vì vậy bà Tám đi gần lại thì phát hiện bóng người kia đang khóc thút thít. Mắt bà Tám vốn dĩ không được tốt lắm, vì vậy đi đến sát phía sau lưng người kia bà mới nhận ra dáng người và bộ quần áo trông rất quen, đây rõ ràng là con gái của bà.

“Hoa, sao mày nửa đêm không ngủ chạy qua đây ngồi khóc lóc làm gì?”

Mặc bà Tám nói, Hoa vẫn cứ ngồi bất động. Vừa buồn ngủ lại gặp Hoa như thế nên bà Tám tức giận nói: “Cái con này, nửa đêm mày không ngủ mà báo làng xóm hả?”

Nhưng mà lúc bà cạm tay vào vai Hoa thì thấy rõ ràng rất kì lạ, dù trời đêm về tết có chút lạnh nhưng mà không đến nỗi lạnh như băng thế này chứ?

“Hoa…”

Bà Tám chỉ tưởng con gái mình ốm nặng, nhưng nào ngờ Hoa nghe tiếng bà gọi thì quay lại và dứt khoác dọa cho bà chết điếng. Khuôn mặt Hoa nát bươm như bị ai đó băm trăm ngàn mảnh, ngay cả tay chân cũng thế, điều này khiến bà Tám liên tưởng đến cảnh người ta băm thịt làm thịt viên. Không kịp phản ứng gì, bà Tám chỉ thấy Hoa nở một nụ cười quái dị rồi đưa tay đẩy bà rơi tõm xuống giếng lạnh.

Bà Tám cảm nhận được cái lạnh rất rõ ràng, nước tràn qua mặt bà làm cho hô hấp dần trở nên khó khăn nhưng bà không có chút sức lực nào để vùng vẫy. Rõ ràng nước không lạnh tới như vậy, nhưng bà lại cảm thấy giống như mình đã bị ngâm dưới nước này lâu lắm rồi, cảm giác cái lạnh thẩm thấu từ ngày này sang ngày khác.

Không chút sức lực vùng vẫy, bà Tám đã buông xuôi…

Nhưng ngay lúc bà cảm thấy như mình đã từ giã cuộc đời thì đột nhiên giật mình thức dậy!

Hóa ra bà Tám đang nằm mơ, một cơn ác mộng!

Lúc này tuy đã tỉnh nhưng bà vẫn cảm thấy cả người không chút sức lực, phải đợi một lúc lâu bà mới trở mình được. Điềm gì thế này, tết đến nơi sao lại tự dưng nằm mơ thấy ác mộng như thế. Mất một lúc hoàn hồn, bà Tám vén mùng xuống khỏi ván, đi tới chỗ bàn thờ thắp cho chồng mình một cây nhang rồi lẩm bẩm khấn vái gì đó mới thẫn thờ quay về ván nằm. Bà Tám không ngủ được, cứ trăn trở rồi lại gác tay lên trán suy nghĩ về giấc mơ kia, tuy bà cũng thường hay nằm mơ, thế nhưng giấc mơ này lại kì lạ và chân thực tới như vậy.

Cứ như thế, bà Tám trằn trọc thao thức đến tờ mờ sáng hôm sau thì liền vội vã sang nhà con gái để xem thế nào. Nào ngờ trái tim treo ngược của bà Tám không những không ổn định lại được mà còn thêm lo lắng khi biết Hoa, con gái bà đã sang bên kia sông đi chợ tết mấy hôm rồi vẫn chưa về, cũng không thấy tin tức gì.

Quá sốt ruột, bà Tám nói với con rể: “Đêm qua mẹ nằm mơ kì lạ lắm, mẹ thấy con Hoa nó ngồi trên miệng giếng nhà mẹ, nhưng mà đáng sợ hơn hết là mặt mày nó, thậm chí cả người nó cũng nát bươm y như miếng thịt bị băm nát vậy…”

Khác với thái độ sốt ruột lo lắng của bà, Hùng, cậu con rể lại chẳng hề có phản ứng gì mà chỉ ung dung nói: “Mẹ không cần phải lo lắng đâu, chắc là cô ấy vui chơi ở đâu đó thôi.”

Vừa nói xong, anh ta đã quay ngoắc bỏ đi ra đồng. Điều này hiển nhiên làm cho bà Tám đang lòng như lửa đốt đứng trong nhà cực kì không vui. Con gái bà đâu phải bà không hiểu, Hoa là người như thế nào chứ, cô không phải là kẻ thích vui chơi đâu.

Không biết có phải do lòng bà Tám thấp thỏm hay không mà lúc bà bước vào ngôi nhà nhỏ này của con gái thì cảm rất không thoải mái, một cái cảm giác gì đó mà không sao hiểu được. Chắc là do tức giận thằng con rể này nên bà mới cảm thấy như vậy, thôi cứ đi xem tình hình như nào đã, bà không thể nào để cho con gái bà đi đứng biệt tăm biệt dạng như vậy được.

Choang!

Nào ngờ lúc bà Tám vừa bước ra khỏi cửa nhà liền nghe trong bếp có tiếng đổ bể, bà liền quay trở vào vì sợ có chó mèo ăn vụng, dù sao đây cũng là nhà con bà nên đâu làm ngơ được. Nhưng khi vào bếp bà lại chẳng thấy cái gì đổ vỡ, chỉ thấy một cái nồi to đang bị dở ra một nửa nắp vung, tiện đây bà đậy lại giúp. Bà Tám có hơi thắc mắc, không biết vợ chồng con gái bà nhà có hai người mà sao lại nấu nướng tới cái nồi to như vậy, hóa ra là một nồi khổ qua nhồi thịt.

“Cái con nhỏ này, mới hôm nay đã lo nấu một nồi to như vậy lỡ ôi thiu thì làm sao chứ, chẳng lẽ nó nấu cho phần mình luôn ta?”

“Ọe!”

Vừa nói dứt câu thì bà Tám nôn ọe luôn, sao mà cái nồi khổ qua này lại tanh tưởi như vậy chứ. Mấy hôm trước Hoa có đem qua mấy trái khổ qua nhồi thịt, liệu có phải là từ cái nồi này mà ra không…

“Mẹ, ai mượn mẹ vào lục lọi bếp nhà tụi con vậy?”

Bà Tám chưa hoàn hồn vì cái mùi tanh tưởi kia thì nghe tiếng thằng con rể khẩn trương nói. Bà Tám lau mép rồi nói: “Nhà tụi bây mắc gì tao không vô được, hôm nay tao thấy mày lạ lắm à nghen. Con gái tao đi đâu mấy ngày chưa về mà không thấy mày khẩn trương đi tìm, lại ngồi đây giữ cái nồi khổ qua tanh rình này. Tao không có thèm ăn trộm của bây đâu mà lo.”