Chương 15 - Kết thúc của một câu chuyện đau lòng - Khổ Qua Nhân Thịt
Chương cuối
Đúng lúc này, từ dưới giếng đột nhiên có tiếng động. Cả đám người quay đầu lại nhìn, ai nấy hoang mang kinh hãi khi thấy Hai không ai kéo nhưng vẫn đang từ từ trồi lên. Vẻ mặt anh ta đờ đẫn, không giống như tự lực cánh sinh leo lên mà là có một lực đẩy nào đấy đã đẩy anh ta lên.
“Hoa” nở một nụ cười quái dị, vừa chua xót vừa cay đắng, khinh bỉ có đủ nhìn Hai xui tay đang trồi lên, cô lẩm bẩm nói: “Ha ha, chuyện này cuối cùng cũng có hồi kết rồi.”
“Chuyện gì vậy, chuyện gì vậy…”
Không khí quái dị im lặng trôi qua mấy phút, mọi người đều được mở mang tầm mắt. Ban nãy là nhìn thấy “Họa Bì” trong truyền thuyết, bây giờ lại thấy một người như thể sắp chết từ “bay” từ dưới giếng sâu lên. Ai nấy đều cảm thấy lạnh sống lưng, giống như nơi này có rất nhiều gió lạnh vây quanh, sợ ma giữa ban ngày.
Hùng nhìn thấy Hai “bay” tự do lơ lửng rồi đáp xuống ngay trước mặt mình thì run lên không ít, anh ta hoảng sợ nói: “Vợ ơi, mình ơi xin em hãy tha lỗi cho anh. Là anh nhất thời hồ đồ, bị dục vọng che mờ đôi mắt mới làm ra chuyện không bằng cầm thú như vậy. Là anh đã làm liên lụy đến em, anh đã tàn nhẫn đến mức tự giết vợ mình, tự mình lóc xương băm thịt, tự mình nhồi thịt ấy vào khổ qua mà ăn ngon lành…”
Không biết người ăn có thấy buồn nôn hay không chứ những người xung quanh đã thấy tanh tưởi nơi cổ họng rồi. Nhất là…
“Ọe…ọe…”
Bà Hồng và Đạt nôn mửa cùng lúc, Đạt thì đã chứng kiến cảnh tượng ruồi bâu vào nồi thịt người kia, còn bà Hồng thì đã từng được mời “ăn”. Dù sao nếu như không phải là người có nghề nghiệp đặc thù như thầy Bân thì cho dù có là ai đi chăng nữa khi rơi vào hoàn cảnh này cũng sẽ nôn mửa mà thôi.
Ai mà biết được bà Tám tỉnh lúc nào không tỉnh, lại tỉnh vào đúng lúc này. Bà ta vừa nghe những gì Hùng nói xong thì không biết từ đâu nhặt được một cục đất to mà nhào tới đập vào đầu Hùng. Cú đập chỉ làm Hùng ôm đầu nhăn nhó nhưng lại làm Hai đang xụi lơ dưới đất giật mình tỉnh lại. Trạng thái ban đầu của anh ta chính là hốt hoảng tột độ, sau đó lại ôm đầu khóc lóc mất một lúc lâu.
Mọi người phải rất kiên nhẫn chờ đợi, qua một lúc lâu, Hai và Hùng bắt đầu “song kiếm hợp bích” kể lại tất cả ngọn nguồn của sự việc. Mọi việc bắt đầu từ rằm tháng chạp, lúc đấy có một cặp hai người con gái từ đâu qua đò sang cái nơi cồn hẻo lánh này để du lịch. Những lúc đó bởi vì chuẩn bị thu hoạch mùa màn cho nên không ai từng trò chuyện hay gặp thẳng mặt họ, chỉ thấy họ đi từ phía xa mà thôi.
Chỉ nghe phong thanh người chủ đò nói rằng hai người họ trên đường sang sông có chia sẻ rằng họ chỉ đến đây du lịch bụi, sẽ tự ăn tự dựng lều ngủ mà không làm phiền tới người dân nơi đây. Ông chủ đò còn từng nói trong hai cô gái có một người mang theo cái gì đó rất lạ trên cổ, ông hỏi thì cô nói đây là máy chụp hình, cô muốn chụp lại cảnh đẹp nơi này.
Một vài ngày đầu người dân đúng là còn thấy hai người họ rong ruổi chụp hình, thi thoảng thấy họ gặt lúa dưới cánh đồng còn từ xa gật đầu chào họ. Nhưng mấy ngày tiếp theo thì không ai thấy nữa, họ cứ nghĩ hai người đã đi rồi.
Ai có ngờ đâu, đúng là khi họ chuẩn bị rời đi, vào đêm đó hai người đang ngủ trong lều thì phát hiện có người tới. Nghe tiếng động, “Hoa” đã ra ngoài soi đèn tìm thì lại bị dụ đến một chỗ xa lạc đường về. Đến lúc cô phát giác ra điều không đúng thì lạc đường mãi lâu mới về được, không nghĩ rằng khi cô vừa về đến thì gặp phải cảnh tượng kinh hãi. Bên trong lều, Hùng và Hai đang thay nhau cưỡng bức cô gái còn lại.
Bọn họ vốn dĩ là một đôi tri kỉ, hẹn cùng bầu bạn với nhau mà không lấy chồng, nhưng giờ đây “Hoa” lại gặp phải cảnh tượng như thế khiến cô khó lòng mà chịu nỗi. Càng bi ai hơn, cô gái kia có một tâm hồn quá mức yếu đuối, khi thấy “Hoa” đã nhìn thấy cảnh tượng mình bị làm nhục thì không thể chịu được mà cắn lưỡi tự tử ngay lập tức.
Một cú sốc quá lớn đối với “Hoa”, cho nên dù Hùng và Hai có tháo chạy ngay được và dửng dưng rằng “Hoa” thân cô thế cô từ xứ khác đến không làm gì được thì “Hoa” vẫn ở lại. Cô vốn từ nhỏ gia đình dòng dõi huyền học, mà cô chưa từng một lần hứng thú nó. Thế nhưng hôm ấy, ngay giây phút ấy cô lại đột nhiên nhớ đến huyền học, cô quanh quẩn trong xóm tìm nơi có vị trí lành để chôn cất tri kỉ của mình thay vì làm rầm rộ lên. Cuối cùng “Hoa” nhìn trúng vị trí bên cạnh giếng nhà bà Tám, và cô với mấy bộ quần áo mang theo đều quấn hết và chôn theo người tri kỉ của mình.
“Hoa” rất thông minh, lại từng học huyền học, cô đã nghĩ ra một cách đáng sợ để báo thù. Trước tiên, cô lang thang theo dõi nhà Hùng và phát hiện mối quan hệ giữa họ và Hoa. Tiếp theo đó, cô nói hết mọi việc cho Hoa biết, sau khi Hoa đến chất vất Hùng thì cô lại đe dọa Hùng giết Hoa, nếu như không làm cô sẽ báo công an, Hùng sẽ phải ngồi tù.
Vốn đã phạm tội, Hùng dưới sự uy hiếp có bài bản của “Hoa”, cuối cùng anh ta cũng xuống tay với người vộ đầu ấp tay gối của mình. Sau khi giết Hoa, Hùng còn bị ép phải kéo Hai đến để lóc thịt chặt xương. Thịt trên người Hoa được băm nhuyễn để làm nhân khổ qua nhồi thịt, xương thì chặt khúc ra và ném xuống giếng nhà bà Tám, bên cạnh xác của cô gái kia. Cuối cùng, “Hoa” cũng đã dùng đến chiêu thức “Họa Bì” để đeo mặt nạ da mặt Hoa. Cô sớm biết “Họa bì” sẽ có kết quả như thế nào, nhưng tri kỉ đã chết, cô cũng chẳng muốn sống thêm, chỉ muốn sớm báo thù, sau đó chết theo tri kỉ.
“Hoa” đã nghĩ, nếu như báo công an thì quá nhẹ nhàng cho Hùng và Hai, vò vậy cô đã chọn cách của riêng mình và bất chấp hậu quả. Cô sớm đã biết Hoa một khi chết đi sẽ oan ức như thế nào, cho nên việc tiếp theo là xem Hoa hành hạ hai tên quỷ dữ kia mà thôi. Đừng nghĩ bọn họ là người, cưỡng hiếp đã dám, chặt xác băm thịt người càng không chút nao núng, chỉ để bản thân được lợi. Những người như thế, rốt cuộc hình phạt nào mới xứng đáng chứ?
Bà Tám, bà Hồng sau khi nghe xong thì kích động đến nỗi ngất xỉu. Mà Hoa dường như cũng đã hóa giải được uất hận trong lòng nên không muốn làm gì nữa. Công lý rồi cũng sẽ được thực thi, cho dù là những nơi xa xôi hiểm trở nhất. Nếu đã là ma, còn giết thêm người khác e là tội nghiệt khó mà đầu thai được. Về phần cô gái kia, từ đầu tới cuối chưa từng có chút oán hận nào, chưa từng trả thù ai, cô ấy chỉ ở quanh quẩn giếng mà Đạt đã từng nhìn thấy.
Hoa thật sự đã chết, “Hoa” giả mạo cũng không thiết sống. Cô ấy thông báo với người nhà đến đem tri kỉ về nhà chôn cất tử tế, sau đó cũng lo hậu sự cho chính bản thân mình.
Vài năm sau đó, Thầy Bân có ghé qua xứ cù lao này lần nữa. Cảnh vật vẫn yên bình như xưa, như chưa từng có vụ án mạng chấn động năm đó. Đạt cũng đã cưới được một cô vợ hiền diệu xinh đẹp, anh kể với thầy Bân Hùng và Hai năm đó bị tòa phán tội rất nặng, đi tù rất lâu. Nhưng mà bản án lương tâm chắc có lẽ sẽ dày vò họ cả đời, sợ rằng không sống được đến ngày ra tù đâu. Mấy hôm trước bà Hồng có đi thăm, nghe nói hai người họ giờ đã tiều tụy lắm rồi…
Đúng lúc này, từ dưới giếng đột nhiên có tiếng động. Cả đám người quay đầu lại nhìn, ai nấy hoang mang kinh hãi khi thấy Hai không ai kéo nhưng vẫn đang từ từ trồi lên. Vẻ mặt anh ta đờ đẫn, không giống như tự lực cánh sinh leo lên mà là có một lực đẩy nào đấy đã đẩy anh ta lên.
“Hoa” nở một nụ cười quái dị, vừa chua xót vừa cay đắng, khinh bỉ có đủ nhìn Hai xui tay đang trồi lên, cô lẩm bẩm nói: “Ha ha, chuyện này cuối cùng cũng có hồi kết rồi.”
“Chuyện gì vậy, chuyện gì vậy…”
Không khí quái dị im lặng trôi qua mấy phút, mọi người đều được mở mang tầm mắt. Ban nãy là nhìn thấy “Họa Bì” trong truyền thuyết, bây giờ lại thấy một người như thể sắp chết từ “bay” từ dưới giếng sâu lên. Ai nấy đều cảm thấy lạnh sống lưng, giống như nơi này có rất nhiều gió lạnh vây quanh, sợ ma giữa ban ngày.
Hùng nhìn thấy Hai “bay” tự do lơ lửng rồi đáp xuống ngay trước mặt mình thì run lên không ít, anh ta hoảng sợ nói: “Vợ ơi, mình ơi xin em hãy tha lỗi cho anh. Là anh nhất thời hồ đồ, bị dục vọng che mờ đôi mắt mới làm ra chuyện không bằng cầm thú như vậy. Là anh đã làm liên lụy đến em, anh đã tàn nhẫn đến mức tự giết vợ mình, tự mình lóc xương băm thịt, tự mình nhồi thịt ấy vào khổ qua mà ăn ngon lành…”
Không biết người ăn có thấy buồn nôn hay không chứ những người xung quanh đã thấy tanh tưởi nơi cổ họng rồi. Nhất là…
“Ọe…ọe…”
Bà Hồng và Đạt nôn mửa cùng lúc, Đạt thì đã chứng kiến cảnh tượng ruồi bâu vào nồi thịt người kia, còn bà Hồng thì đã từng được mời “ăn”. Dù sao nếu như không phải là người có nghề nghiệp đặc thù như thầy Bân thì cho dù có là ai đi chăng nữa khi rơi vào hoàn cảnh này cũng sẽ nôn mửa mà thôi.
Ai mà biết được bà Tám tỉnh lúc nào không tỉnh, lại tỉnh vào đúng lúc này. Bà ta vừa nghe những gì Hùng nói xong thì không biết từ đâu nhặt được một cục đất to mà nhào tới đập vào đầu Hùng. Cú đập chỉ làm Hùng ôm đầu nhăn nhó nhưng lại làm Hai đang xụi lơ dưới đất giật mình tỉnh lại. Trạng thái ban đầu của anh ta chính là hốt hoảng tột độ, sau đó lại ôm đầu khóc lóc mất một lúc lâu.
Mọi người phải rất kiên nhẫn chờ đợi, qua một lúc lâu, Hai và Hùng bắt đầu “song kiếm hợp bích” kể lại tất cả ngọn nguồn của sự việc. Mọi việc bắt đầu từ rằm tháng chạp, lúc đấy có một cặp hai người con gái từ đâu qua đò sang cái nơi cồn hẻo lánh này để du lịch. Những lúc đó bởi vì chuẩn bị thu hoạch mùa màn cho nên không ai từng trò chuyện hay gặp thẳng mặt họ, chỉ thấy họ đi từ phía xa mà thôi.
Chỉ nghe phong thanh người chủ đò nói rằng hai người họ trên đường sang sông có chia sẻ rằng họ chỉ đến đây du lịch bụi, sẽ tự ăn tự dựng lều ngủ mà không làm phiền tới người dân nơi đây. Ông chủ đò còn từng nói trong hai cô gái có một người mang theo cái gì đó rất lạ trên cổ, ông hỏi thì cô nói đây là máy chụp hình, cô muốn chụp lại cảnh đẹp nơi này.
Một vài ngày đầu người dân đúng là còn thấy hai người họ rong ruổi chụp hình, thi thoảng thấy họ gặt lúa dưới cánh đồng còn từ xa gật đầu chào họ. Nhưng mấy ngày tiếp theo thì không ai thấy nữa, họ cứ nghĩ hai người đã đi rồi.
Ai có ngờ đâu, đúng là khi họ chuẩn bị rời đi, vào đêm đó hai người đang ngủ trong lều thì phát hiện có người tới. Nghe tiếng động, “Hoa” đã ra ngoài soi đèn tìm thì lại bị dụ đến một chỗ xa lạc đường về. Đến lúc cô phát giác ra điều không đúng thì lạc đường mãi lâu mới về được, không nghĩ rằng khi cô vừa về đến thì gặp phải cảnh tượng kinh hãi. Bên trong lều, Hùng và Hai đang thay nhau cưỡng bức cô gái còn lại.
Bọn họ vốn dĩ là một đôi tri kỉ, hẹn cùng bầu bạn với nhau mà không lấy chồng, nhưng giờ đây “Hoa” lại gặp phải cảnh tượng như thế khiến cô khó lòng mà chịu nỗi. Càng bi ai hơn, cô gái kia có một tâm hồn quá mức yếu đuối, khi thấy “Hoa” đã nhìn thấy cảnh tượng mình bị làm nhục thì không thể chịu được mà cắn lưỡi tự tử ngay lập tức.
Một cú sốc quá lớn đối với “Hoa”, cho nên dù Hùng và Hai có tháo chạy ngay được và dửng dưng rằng “Hoa” thân cô thế cô từ xứ khác đến không làm gì được thì “Hoa” vẫn ở lại. Cô vốn từ nhỏ gia đình dòng dõi huyền học, mà cô chưa từng một lần hứng thú nó. Thế nhưng hôm ấy, ngay giây phút ấy cô lại đột nhiên nhớ đến huyền học, cô quanh quẩn trong xóm tìm nơi có vị trí lành để chôn cất tri kỉ của mình thay vì làm rầm rộ lên. Cuối cùng “Hoa” nhìn trúng vị trí bên cạnh giếng nhà bà Tám, và cô với mấy bộ quần áo mang theo đều quấn hết và chôn theo người tri kỉ của mình.
“Hoa” rất thông minh, lại từng học huyền học, cô đã nghĩ ra một cách đáng sợ để báo thù. Trước tiên, cô lang thang theo dõi nhà Hùng và phát hiện mối quan hệ giữa họ và Hoa. Tiếp theo đó, cô nói hết mọi việc cho Hoa biết, sau khi Hoa đến chất vất Hùng thì cô lại đe dọa Hùng giết Hoa, nếu như không làm cô sẽ báo công an, Hùng sẽ phải ngồi tù.
Vốn đã phạm tội, Hùng dưới sự uy hiếp có bài bản của “Hoa”, cuối cùng anh ta cũng xuống tay với người vộ đầu ấp tay gối của mình. Sau khi giết Hoa, Hùng còn bị ép phải kéo Hai đến để lóc thịt chặt xương. Thịt trên người Hoa được băm nhuyễn để làm nhân khổ qua nhồi thịt, xương thì chặt khúc ra và ném xuống giếng nhà bà Tám, bên cạnh xác của cô gái kia. Cuối cùng, “Hoa” cũng đã dùng đến chiêu thức “Họa Bì” để đeo mặt nạ da mặt Hoa. Cô sớm biết “Họa bì” sẽ có kết quả như thế nào, nhưng tri kỉ đã chết, cô cũng chẳng muốn sống thêm, chỉ muốn sớm báo thù, sau đó chết theo tri kỉ.
“Hoa” đã nghĩ, nếu như báo công an thì quá nhẹ nhàng cho Hùng và Hai, vò vậy cô đã chọn cách của riêng mình và bất chấp hậu quả. Cô sớm đã biết Hoa một khi chết đi sẽ oan ức như thế nào, cho nên việc tiếp theo là xem Hoa hành hạ hai tên quỷ dữ kia mà thôi. Đừng nghĩ bọn họ là người, cưỡng hiếp đã dám, chặt xác băm thịt người càng không chút nao núng, chỉ để bản thân được lợi. Những người như thế, rốt cuộc hình phạt nào mới xứng đáng chứ?
Bà Tám, bà Hồng sau khi nghe xong thì kích động đến nỗi ngất xỉu. Mà Hoa dường như cũng đã hóa giải được uất hận trong lòng nên không muốn làm gì nữa. Công lý rồi cũng sẽ được thực thi, cho dù là những nơi xa xôi hiểm trở nhất. Nếu đã là ma, còn giết thêm người khác e là tội nghiệt khó mà đầu thai được. Về phần cô gái kia, từ đầu tới cuối chưa từng có chút oán hận nào, chưa từng trả thù ai, cô ấy chỉ ở quanh quẩn giếng mà Đạt đã từng nhìn thấy.
Hoa thật sự đã chết, “Hoa” giả mạo cũng không thiết sống. Cô ấy thông báo với người nhà đến đem tri kỉ về nhà chôn cất tử tế, sau đó cũng lo hậu sự cho chính bản thân mình.
Vài năm sau đó, Thầy Bân có ghé qua xứ cù lao này lần nữa. Cảnh vật vẫn yên bình như xưa, như chưa từng có vụ án mạng chấn động năm đó. Đạt cũng đã cưới được một cô vợ hiền diệu xinh đẹp, anh kể với thầy Bân Hùng và Hai năm đó bị tòa phán tội rất nặng, đi tù rất lâu. Nhưng mà bản án lương tâm chắc có lẽ sẽ dày vò họ cả đời, sợ rằng không sống được đến ngày ra tù đâu. Mấy hôm trước bà Hồng có đi thăm, nghe nói hai người họ giờ đã tiều tụy lắm rồi…