Chương 14 - Dòng Họa Bì - Khổ Qua Nhân Thịt
Chương 14
“Thằng già kia, nói ai là tà ma ngoại đạo hả?”
Lúc này “Hoa” đột nhiên không giống bình thường nữa, hoàn toàn biến thành một kẻ khác. Thầy Bân cũng chẳng ngán thì giọng điệu trịch thượng kia, ông dùng đôi mắt đã sâu hoắm của mình nhìn thẳng vào cô ta rồi nói: “Mặt nạ của ai thì trả về người đó, ngươi đã giết hại người khác, vậy sao còn lấy da mặt người ta. Tàn nhẫn đến như thế còn không gọi là tà ma thì gọi là gì?”
Nghe thầy Bân nói mấy câu lạ lẫm như thế thì mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên muốn hỏi, nhưng thầy Bân đã đưa tay ngăn lại, ông vẫn chăm chú nhìn về phía “Hoa”. Thấy thầy Bân như vậy, mọi người cũng không hỏi nữa mà tò mò nhìn về phía “Hoa”. Bất thình lình, “Hoa” nở một nụ cười quái dị rồi đưa tay lên cạnh lỗ tay và từ từ tháo xuống một lớp da mặt.
Đây…đây chẳng phải là “Họa Bì” trong truyền thuyết sao, chẳng phải nó chỉ tồn tại trong lời truyền miệng nhân gian vào mấy ngàn năm trước thôi ư?
Tất cả những người có mặt tại đây đều cả kinh, ai nấy bụm miệng mở to mắt chứng kiến cảnh tượng có một không hai này.
“Hoa, con làm sao vậy?”
Bà Tám kinh hồn bạt vía muốn tháo chạy tới chỗ Hoa thì bị thầy Bân kéo lại, ông nói nhỏ: “Đó không phải là con gái bà, con gái bà đã chết rồi!”
Nhưng bà Tám vẫn chưa thể tin được, nhất quyết muốn tới chỗ “Hoa”, thầy Bân nhìn sang Đạt, Đạt kéo luôn bà lại giao cho chú Ba giữ chặt. Thế là bà Tám lại được một phen chấn động khi phải trân trối nhìn đứa “con gái” của mình từ từ lột lớp da mặt xuống.
Quả nhiên, “Hoa” sau khi lột lớp da mặt xuống thì hoàn toàn biến thành một người khác, một khuôn mặt xa lạ, một ánh mắt xa lạ. Bà Tám gào lên như bị cắt tiết: “Ông thầy bói kia, rốt cuộc ông đã làm gì con gái tôi, sao ông lại biến con gái tôi thành ra như thế này?”
“Ơ, cái bà ngu si này. Đến giờ mà bà vẫn chưa nhận ra cô ta không phải là con gái của bà à?”
Thầy Bân tức nổ đom đóm mắt, nhìn thấy người “Họa bì” ở trước mắt mà bà Tám còn không tin, lại đổ thừa mình. Ông làm gì mà có bản lĩnh đến như thế chứ, mà nếu có thì chắc ông cũng không sống thọ được đến bây giờ, bởi vì người “Họa bì” rất tổn hại công đức. Một lần như vậy ước tính có thể tổn giảm mười đến hai mươi năm tuổi thọ, chưa tính những người mệnh yểu, nếu như “Họa bì” một lần thì chắc chắn ba mươi tuổi sẽ nghẻo luôn.
“Cô là ai, có thù oán gì với con gái bà ấy mà lại ra tay tàn ác như thế?”
Nghe thầy Bân hỏi, “Hoa” đột nhiên ngửa mặt lên trời cười một tràng dài quái dị rồi nói: “Ác giả ác báo!”
“Cái gì gọi là ác giả ác báo?”
Thầy Bân hỏi lại, “Hoa” liếc xéo ông một cái rồi có chút tức giận nói: “Ông giả ngu với tôi ư? Ông biết được tôi giết con gái bà ta, vậy tại sao ông không biết chuyện trước đó nữa?”
“Tôi chỉ là một thầy bói bình thường, không phải cao nhân ẩn thế mà biết được sự đời. Nếu không ngay ngày đầu tiên đặt chân đến đây thì tôi đã biết mọi chuyện rồi, không đợi đến hôm nay. Nhưng mà bởi vì cô là người “Họa bì”, thường những người như thế sẽ có một mùi tanh tưởi đặc trưng mà người thường không ngửi thấy được. Mùi ở trên người cô, khúc xương dưới giếng, giấc mơ của bà Tám và nồi thịt “người” ở nhà con gái bà ấy. Những điều đó có thể giúp tôi suy đoán được.”
Thầy Bân dõng dạc nói, nhưng có vẻ tất cả những người có mặt ở đây cũng chỉ có một mình ông là dõng dạc nổi chứ ai cũng mang vẻ mặt hoang mang này kia rồi. Người kích động nhất chính là bà Tám, bà liên tục gào lên: “Đám thầy bà các người làm gì vậy chứ, rốt cuộc thì con gái của tôi đâu. Cô…cô là là ai, sao cô lại mang lớp da mặt của con gái tôi…quỷ…”
Biết được bà Tám đã vượt quá sức chịu đựng, và tâm trạng của bà ấy cũng vượt quá sự kiểm soát, nói năng loạn xạ cho nên thầy Bân ra hiệu cho Đạt đánh ngất bà ấy trước khi bà ấy hóa điên. Dù sao người chết cũng đã chết rồi, người sống vẫn phải sống đàng hoàng, không thể để người sống mà điên điên dại dại được, như vậy quả thật là vô cùng tội lỗi.
Bà Hồng nãy giờ đã hiểu ra được vấn đề, nhưng con trai bà vẫn còn mất hút dưới giếng kia không thể nào khiến bà yên được nên đã xông tới trước mặt thầy Bân rồi nói: “Thầy, người chết cũng chết rồi, người sống ở dưới giếng hãy mau cứu đi.”
Thế nhưng trước sự gấp gáp của bà Hồng, thầy Bân lại thờ ơ nói: “Tôi không cứu được con trai bà!”
“Thầy, thầy nói vậy là sao?”
Bà Hồng hoang mang hỏi, lúc này “Hoa” đi tới kéo tay bà ta rồi nói: “Ác giả ác báo, bây giờ không ai cứu được con trai bà ngoài bản thân hắn ta đâu. Nhưng mà hắn chết chắc rồi, bởi vì bên dưới kia có hai oán hồn đang dìm hắn, giết chết hắn từ từ, ha ha ha…”
Tràng cười của “Hoa” thật là bi ai làm sao, nghe như cô ta mới là người đáng thương vậy. Bà Hồng lại quay sang nhìn thầy Bân với vẻ mặt khẩn cầu, nhưng vẻ mặt thầy Bân lại là “Cô ta nói đúng rồi”.
Những người trong cuộc giờ đều hoang mang hết cả, chỉ còn lại những người ngoài cuộc. Một người đàn ông nói: “Chú Ba, chúng ta là xóm giềng, sao chú lại bao che cho những kẻ giết người này làm hại xóm giềng chúng ta chứ?”
Đối với lời trách cứ của hàng xóm, chú Ba không nói gì. Nhưng mà không nói không có nghĩa là yên ổn, mấy người kia nói không đã còn xông qua muốn đánh chú Ba.
“Tôi nhận, tôi nhận tội…”
Lúc mọi người đang giằng co thì Hùng từ phía xa xa chạy tới, trông anh ta tiều tụy hốc hác như người sắp chết. Ông hàng xóm kia quay sang quát tháo: “Nhận tội? Mày có tội gì mà nhận, vợ mày bị người ta giết người lột da mặt kia kìa.”
“Tôi chết là đáng, tôi chết là đáng.”
Hùng mặc kệ lời ông hàng xóm kia, cứ thế xông tới quỳ thụp xuống mà lẩm bẩm mấy câu nhận tội. Tình thế loạn thành ra như thế này khiến cả xóm hoang mang nháo nhào tự hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Thú tội đi, hai con quỷ các người hãy thú tội đi. Nếu như không thú tội, vợ của mày nhất định sẽ ám mày, dày vò cho mày sống không bằng chết.”
“Hoa” đi tới tức giận đá cho Hùng một cái ngã lăn quay ra đất, bà Hồng sốt ruột không chịu được, lại chạy tới túm lấy “Hoa” mà hỏi đầu đuôi. Nhưng “Hoa” thật sự không muốn từ miệng của mình nói ra những lời kinh tởm như thế nên lại đá cho Hùng một cái rồi nói: “Kêu anh ta nói đi, kêu con quỷ dữ này nói đi. Hãy để con quỷ dữ này tự mình kể hết những tội lỗi mà anh ta và con trai bà đã làm.”
Chưa cần biết ất giáp như thế nào, mới chỉ vừa nghe đến đây thì bà Hồng đã điếng người, muốn ngã quỵ rồi. Thầy Bân từ nãy giờ chỉ im lặng không nói gì, có lẽ ông biết ông chỉ là một người ngoài, không có tư cách gì phán xét người khác, càng không có năng lực giải quyết. Suy cho cùng, muốn tháo gỡ nút thắt thì chỉ đành chờ người buộc.
“Thằng già kia, nói ai là tà ma ngoại đạo hả?”
Lúc này “Hoa” đột nhiên không giống bình thường nữa, hoàn toàn biến thành một kẻ khác. Thầy Bân cũng chẳng ngán thì giọng điệu trịch thượng kia, ông dùng đôi mắt đã sâu hoắm của mình nhìn thẳng vào cô ta rồi nói: “Mặt nạ của ai thì trả về người đó, ngươi đã giết hại người khác, vậy sao còn lấy da mặt người ta. Tàn nhẫn đến như thế còn không gọi là tà ma thì gọi là gì?”
Nghe thầy Bân nói mấy câu lạ lẫm như thế thì mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên muốn hỏi, nhưng thầy Bân đã đưa tay ngăn lại, ông vẫn chăm chú nhìn về phía “Hoa”. Thấy thầy Bân như vậy, mọi người cũng không hỏi nữa mà tò mò nhìn về phía “Hoa”. Bất thình lình, “Hoa” nở một nụ cười quái dị rồi đưa tay lên cạnh lỗ tay và từ từ tháo xuống một lớp da mặt.
Đây…đây chẳng phải là “Họa Bì” trong truyền thuyết sao, chẳng phải nó chỉ tồn tại trong lời truyền miệng nhân gian vào mấy ngàn năm trước thôi ư?
Tất cả những người có mặt tại đây đều cả kinh, ai nấy bụm miệng mở to mắt chứng kiến cảnh tượng có một không hai này.
“Hoa, con làm sao vậy?”
Bà Tám kinh hồn bạt vía muốn tháo chạy tới chỗ Hoa thì bị thầy Bân kéo lại, ông nói nhỏ: “Đó không phải là con gái bà, con gái bà đã chết rồi!”
Nhưng bà Tám vẫn chưa thể tin được, nhất quyết muốn tới chỗ “Hoa”, thầy Bân nhìn sang Đạt, Đạt kéo luôn bà lại giao cho chú Ba giữ chặt. Thế là bà Tám lại được một phen chấn động khi phải trân trối nhìn đứa “con gái” của mình từ từ lột lớp da mặt xuống.
Quả nhiên, “Hoa” sau khi lột lớp da mặt xuống thì hoàn toàn biến thành một người khác, một khuôn mặt xa lạ, một ánh mắt xa lạ. Bà Tám gào lên như bị cắt tiết: “Ông thầy bói kia, rốt cuộc ông đã làm gì con gái tôi, sao ông lại biến con gái tôi thành ra như thế này?”
“Ơ, cái bà ngu si này. Đến giờ mà bà vẫn chưa nhận ra cô ta không phải là con gái của bà à?”
Thầy Bân tức nổ đom đóm mắt, nhìn thấy người “Họa bì” ở trước mắt mà bà Tám còn không tin, lại đổ thừa mình. Ông làm gì mà có bản lĩnh đến như thế chứ, mà nếu có thì chắc ông cũng không sống thọ được đến bây giờ, bởi vì người “Họa bì” rất tổn hại công đức. Một lần như vậy ước tính có thể tổn giảm mười đến hai mươi năm tuổi thọ, chưa tính những người mệnh yểu, nếu như “Họa bì” một lần thì chắc chắn ba mươi tuổi sẽ nghẻo luôn.
“Cô là ai, có thù oán gì với con gái bà ấy mà lại ra tay tàn ác như thế?”
Nghe thầy Bân hỏi, “Hoa” đột nhiên ngửa mặt lên trời cười một tràng dài quái dị rồi nói: “Ác giả ác báo!”
“Cái gì gọi là ác giả ác báo?”
Thầy Bân hỏi lại, “Hoa” liếc xéo ông một cái rồi có chút tức giận nói: “Ông giả ngu với tôi ư? Ông biết được tôi giết con gái bà ta, vậy tại sao ông không biết chuyện trước đó nữa?”
“Tôi chỉ là một thầy bói bình thường, không phải cao nhân ẩn thế mà biết được sự đời. Nếu không ngay ngày đầu tiên đặt chân đến đây thì tôi đã biết mọi chuyện rồi, không đợi đến hôm nay. Nhưng mà bởi vì cô là người “Họa bì”, thường những người như thế sẽ có một mùi tanh tưởi đặc trưng mà người thường không ngửi thấy được. Mùi ở trên người cô, khúc xương dưới giếng, giấc mơ của bà Tám và nồi thịt “người” ở nhà con gái bà ấy. Những điều đó có thể giúp tôi suy đoán được.”
Thầy Bân dõng dạc nói, nhưng có vẻ tất cả những người có mặt ở đây cũng chỉ có một mình ông là dõng dạc nổi chứ ai cũng mang vẻ mặt hoang mang này kia rồi. Người kích động nhất chính là bà Tám, bà liên tục gào lên: “Đám thầy bà các người làm gì vậy chứ, rốt cuộc thì con gái của tôi đâu. Cô…cô là là ai, sao cô lại mang lớp da mặt của con gái tôi…quỷ…”
Biết được bà Tám đã vượt quá sức chịu đựng, và tâm trạng của bà ấy cũng vượt quá sự kiểm soát, nói năng loạn xạ cho nên thầy Bân ra hiệu cho Đạt đánh ngất bà ấy trước khi bà ấy hóa điên. Dù sao người chết cũng đã chết rồi, người sống vẫn phải sống đàng hoàng, không thể để người sống mà điên điên dại dại được, như vậy quả thật là vô cùng tội lỗi.
Bà Hồng nãy giờ đã hiểu ra được vấn đề, nhưng con trai bà vẫn còn mất hút dưới giếng kia không thể nào khiến bà yên được nên đã xông tới trước mặt thầy Bân rồi nói: “Thầy, người chết cũng chết rồi, người sống ở dưới giếng hãy mau cứu đi.”
Thế nhưng trước sự gấp gáp của bà Hồng, thầy Bân lại thờ ơ nói: “Tôi không cứu được con trai bà!”
“Thầy, thầy nói vậy là sao?”
Bà Hồng hoang mang hỏi, lúc này “Hoa” đi tới kéo tay bà ta rồi nói: “Ác giả ác báo, bây giờ không ai cứu được con trai bà ngoài bản thân hắn ta đâu. Nhưng mà hắn chết chắc rồi, bởi vì bên dưới kia có hai oán hồn đang dìm hắn, giết chết hắn từ từ, ha ha ha…”
Tràng cười của “Hoa” thật là bi ai làm sao, nghe như cô ta mới là người đáng thương vậy. Bà Hồng lại quay sang nhìn thầy Bân với vẻ mặt khẩn cầu, nhưng vẻ mặt thầy Bân lại là “Cô ta nói đúng rồi”.
Những người trong cuộc giờ đều hoang mang hết cả, chỉ còn lại những người ngoài cuộc. Một người đàn ông nói: “Chú Ba, chúng ta là xóm giềng, sao chú lại bao che cho những kẻ giết người này làm hại xóm giềng chúng ta chứ?”
Đối với lời trách cứ của hàng xóm, chú Ba không nói gì. Nhưng mà không nói không có nghĩa là yên ổn, mấy người kia nói không đã còn xông qua muốn đánh chú Ba.
“Tôi nhận, tôi nhận tội…”
Lúc mọi người đang giằng co thì Hùng từ phía xa xa chạy tới, trông anh ta tiều tụy hốc hác như người sắp chết. Ông hàng xóm kia quay sang quát tháo: “Nhận tội? Mày có tội gì mà nhận, vợ mày bị người ta giết người lột da mặt kia kìa.”
“Tôi chết là đáng, tôi chết là đáng.”
Hùng mặc kệ lời ông hàng xóm kia, cứ thế xông tới quỳ thụp xuống mà lẩm bẩm mấy câu nhận tội. Tình thế loạn thành ra như thế này khiến cả xóm hoang mang nháo nhào tự hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Thú tội đi, hai con quỷ các người hãy thú tội đi. Nếu như không thú tội, vợ của mày nhất định sẽ ám mày, dày vò cho mày sống không bằng chết.”
“Hoa” đi tới tức giận đá cho Hùng một cái ngã lăn quay ra đất, bà Hồng sốt ruột không chịu được, lại chạy tới túm lấy “Hoa” mà hỏi đầu đuôi. Nhưng “Hoa” thật sự không muốn từ miệng của mình nói ra những lời kinh tởm như thế nên lại đá cho Hùng một cái rồi nói: “Kêu anh ta nói đi, kêu con quỷ dữ này nói đi. Hãy để con quỷ dữ này tự mình kể hết những tội lỗi mà anh ta và con trai bà đã làm.”
Chưa cần biết ất giáp như thế nào, mới chỉ vừa nghe đến đây thì bà Hồng đã điếng người, muốn ngã quỵ rồi. Thầy Bân từ nãy giờ chỉ im lặng không nói gì, có lẽ ông biết ông chỉ là một người ngoài, không có tư cách gì phán xét người khác, càng không có năng lực giải quyết. Suy cho cùng, muốn tháo gỡ nút thắt thì chỉ đành chờ người buộc.