Chương 9 - Khi Yêu Hóa Thành Đau Thương
Anh ta cứng đờ, ánh sáng trong mắt vụt tắt, như bị rút sạch xương cốt và sức lực, rồi quỳ sụp xuống.
Đầu gối nện trên mặt đường đá lạnh kêu lên một tiếng nặng nề.
Tôi không thèm nhìn nữa, quay người đi qua anh ta, đỡ lấy Kỷ Phàm vẫn còn ngây người, môi dính máu.
“Đi được không?” Tôi hỏi.
Kỷ Phàm ôm má, nhìn tôi, rồi lại quay sang nhìn Tạ Thừa An đang quỳ dưới đất, vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Tôi không giải thích, chỉ im lặng đỡ anh đi thẳng vào sảnh tòa nhà.
Phía sau lưng, là tiếng nức nở nghẹn ngào như thú bị thương của Tạ Thừa An.
Tiếng khóc ấy mỗi lúc một nhỏ, cuối cùng bị cánh cửa kính nặng nề chắn lại hoàn toàn.
Chương 10
Kể từ đêm đó, ban công đối diện của Tạ Thừa An hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Người đàn ông từng quỳ trên đường đá lạnh, cùng với tiếng khóc tuyệt vọng ấy, như bị bóng tối nuốt chửng.
Trong căn hộ, tôi lấy đá viên chườm lên vết bầm trên khóe miệng Kỷ Phàm.
Anh ta đau đến hít mạnh mấy hơi, đôi mắt xanh ngập tràn bối rối, thỉnh thoảng liếc tôi rồi lại nhìn ra cửa.
Cuối cùng, anh ấp úng, như đang bới lật trí nhớ trong cuốn Từ điển tiếng Trung, chật vật ghép câu.
“An Nhiên, anh… anh ta có phải… kiểu… lạc hoa lưu thủy?”
Tôi không nhịn được bật cười, tiếng cười khiến ngực cũng nhẹ đi hẳn.
“Gần gần đấy.”
Tôi nói nhàn nhạt.
“Một người chẳng còn quan trọng nữa.”
Kỷ Phàm gật gù kiểu nửa hiểu nửa không, không hỏi thêm nữa.
Anh nắm lấy tay tôi đang áp lên má anh để chườm lạnh, nhẹ nhàng đưa lên môi hôn một cái – ấm áp, khô ráo.
Những ngày sau đó, thế giới của tôi trở nên thật yên bình.
Không còn ánh mắt nóng rẫy dõi theo, không còn bóng người chờ chực trước cửa, không còn những món quà đắt tiền mà buồn cười.
Nghe nói Tạ Thừa An đổ bệnh, bệnh nặng.
Lại nghe nói anh ta bán đi một phần cổ phần công ty, rút hẳn khỏi ban điều hành.
Những tin tức đó lướt qua tai tôi như cơn gió, không để lại bất kỳ dấu vết gì trong lòng.
Còn cuộc sống của tôi và Kỷ Phàm thì diễn ra với nhịp điệu nhẹ nhàng, đôi khi vụng về nhưng đầy vui vẻ.
Anh ấy có thể biến căn bếp thành bãi chiến trường chỉ vì muốn nấu cho tôi một bát mì bò “chuẩn vị”, cuối cùng bưng ra thứ đen sì không nhận dạng nổi, tự mình nếm trước rồi mặt mày đau khổ đem đổ đi.
Anh cũng sẽ lặng lẽ ngồi bên cạnh tôi đến khuya, khi tôi tỉ mỉ sửa một chiếc đồng hồ quả lắc phức tạp, kiên nhẫn đưa từng món dụng cụ cho tôi.
Hoặc đọc thơ cho tôi nghe bằng tiếng Trung ngày càng trôi chảy, dù giọng điệu vẫn ngọng nghịu buồn cười, nhưng lại rất ru ngủ.
Anh cầu hôn tôi vào một buổi chiều rất đỗi bình thường.
Lúc đó tôi đang tưới nước cho chậu hoa dành dành mới mua, thì anh đột nhiên quỳ một gối xuống, tay run run giơ nhẫn lên, mặt đỏ bừng vì căng thẳng.
“An Nhiên.”
Anh nhìn tôi, nói chậm rãi, đầy trịnh trọng.
“Anh muốn… cùng em… đầu bạc răng long.”
Tôi nhìn anh, nắng chiều rải trên mái tóc vàng óng, trong mắt anh là thứ tình yêu thuần khiết, không hề giấu giếm.
Tôi khẽ gật đầu.
Hai năm sau, đám cưới của chúng tôi được tổ chức ở tòa lâu đài cổ tại quê nhà của Kỷ Phàm ở Burgundy.
Nắng rất đẹp, khách khứa đông vui, trên bãi cỏ xanh vang lên tiếng violin du dương.
Tôi mặc chiếc váy cưới Kỷ Phàm tự tay thiết kế – đơn giản, thanh nhã, đúng kiểu tôi thích.
Ngay trước lễ cưới, một luật sư với vẻ mặt nghiêm túc tìm đến, trao tôi một chiếc hộp hồ sơ niêm phong.
Là Tạ Thừa An nhờ ông ta gửi.
Tôi tìm một phòng nghỉ yên tĩnh để mở ra.
Bên trong là giấy ly hôn đã ký sẵn của anh ta, cùng toàn bộ giấy tờ chuyển nhượng tài sản, người thụ hưởng là tên tôi.
Cuối cùng là một cuốn nhật ký dày.
Tôi không lật xem, chỉ nhìn hàng chữ quen thuộc và cứng cáp trên trang đầu.
“Anh mất ba mươi năm để học cách yêu em, nhưng chỉ mất một năm để tự tay đẩy em ra xa.”
“Tri Tang, chúc em mãi mãi bình an.”
“Tri Tang.”
Cái tên từng khiến tôi đau nhói khi nhớ lại những năm tháng cũ.
Nhưng giờ đây, khi nhìn nó, trong lòng tôi lại bình tĩnh đến lạ.
Đó thực sự đã là câu chuyện của một người khác rồi.
Trong lò sưởi đang cháy rực, tôi bước tới, ném hết chồng giấy tờ chuyển nhượng, giấy ly hôn và cả cuốn nhật ký dày cộp vào ngọn lửa.
Từng tờ giấy cuộn lại, đen đi, rồi hóa thành tro bụi.
Cả yêu thương lẫn hối hận bên trong – từ nay không còn liên quan đến tôi nữa.
Cửa phòng bật mở, Kỷ Phàm bước vào.
Hôm nay anh đặc biệt bảnh bao, tiếng Trung cũng phát âm cực kỳ chuẩn.
“Em sẵn sàng chưa, cô dâu của anh?”
Anh đưa tay về phía tôi, trong mắt là nụ cười dịu dàng, ấm áp.
Tôi mỉm cười, nắm lấy tay anh.
“Sẵn sàng rồi, ông xã của em.”
Tiếng chuông nhà thờ từ xa vọng đến, báo hiệu một khởi đầu mới thật sự.
Trong tiếng chuông ấy, tôi và Kỷ Phàm trao nhau một nụ hôn thật sâu.
Trên cây cầu xa xa, có một bóng người lặng lẽ quay đi, lẫn vào đám đông.
Có những người, một khi đã lỡ, là lỡ cả đời.
Cuộc đời tôi, từ nay, không còn liên quan đến anh ta nữa.
(Đã hoàn)