Chương 6 - Khi Yêu Hóa Thành Đau Thương
QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
“An Nhiên, croissant hôm nay, vừa mới ra lò.”
Anh đặt túi giấy lên bàn làm việc, mùi bơ béo ngậy lập tức lan khắp phòng.
Kỷ Phàm là một gã đàn ông Pháp nhiệt tình, vì theo đuổi tôi mà đang gắng học tiếng Trung, nhưng ngữ điệu thì mãi chẳng chuẩn nổi.
“Đôi tay của em, là món quà Chúa ban cho để sửa chữa thời gian.”
Lại bắt đầu màn khen ngợi “mỗi ngày một câu” của anh ta, phát âm thì ngô nghê mà vẻ mặt lại rất nghiêm túc.
Tôi đặt nhíp xuống, bốc một miếng croissant lên cắn thử, giòn rụm đến rơi vụn.
“Cảm ơn, hôm nay nghe còn thuận tai hơn hôm qua.”
Đôi mắt xanh lam của anh ta sáng rực, gật đầu lia lịa, hoàn toàn không hiểu được giọng điệu trêu chọc của tôi.
Anh lôi từ nách ra một quyển tạp chí tài chính quốc tế mới xuất bản, có vẻ hứng khởi lật ra một trang rồi đưa cho tôi.
“Cái này này, tập đoàn lớn của Trung Quốc – Tạ thị, họ đang tài trợ cho triển lãm quý sau của phòng tranh chúng ta đấy, rất hào phóng.”
Ánh mắt tôi rơi lên bài phỏng vấn tràn trang.
Trong ảnh, Tạ Thừa An ngồi trong văn phòng rộng lớn, phía sau là cửa sổ kính sát đất nhìn ra đường chân trời sầm uất của thành phố.
Anh ta gầy hơn hai năm trước, bộ vest mặc lên người trông có phần lỏng lẻo, hốc mắt sâu, đường viền hàm cứng lại.
Qua mắt kính, đôi mắt ấy hiện lên mệt mỏi mà tôi chưa bao giờ thấy.
Tiêu đề bài báo viết: “Đế quốc kinh doanh cô độc”.
Tôi nhìn chằm chằm gương mặt đó vài giây, ngón tay phủi vụn bánh, rồi bình tĩnh lật sang trang sau.
Là một quảng cáo đồng hồ xa xỉ.
“Không quen.”
Tôi trả lại tạp chí cho anh ta.
“Thương hiệu này gia công bộ máy khá tốt.”
Kỷ Phàm hơi ngẩn ra, không ngờ tôi phản ứng thế.
Anh ta cầm lại cuốn tạp chí, cũng không nhắc đến nhà tài trợ kia nữa mà đổi sang trò chuyện về đồng hồ.
Anh rời đi, xưởng lại chìm vào yên tĩnh.
Tôi cầm nhíp lên, kẹp một bánh răng nhỏ hơn hạt gạo, tiếp tục sửa đồng hồ.
Cuối tuần, Kỷ Phàm nhắn hỏi tôi có muốn đi nghe Bốn mùa của Vivaldi không.
Tôi nhìn bầu trời xanh trong ngoài cửa sổ, nhắn lại.
“Được.”
Chương 7
Chiều hôm đó, nắng ở Florence thật đẹp, trong xưởng chỉ còn tiếng lách cách nhẹ của linh kiện đồng hồ.
Tiếng chuông gió trên cửa lại khẽ kêu.
Tôi không ngẩng đầu lên.
“Xin lỗi, hôm nay tôi không nhận thêm đơn nữa.”
Tiếng bước chân không lùi lại mà dừng hẳn trước bàn làm việc của tôi.
Một bóng người phủ xuống, kèm theo mùi thuốc lá nồng nặc quen thuộc.
Nhíp trong tay tôi khựng lại giữa không trung, mấy giây sau mới từ từ đặt xuống.
Tôi ngẩng đầu lên.
Người đàn ông mặc bộ vest đặt may đắt tiền, nhưng đầy nếp nhăn.
Cằm lởm chởm râu, hốc mắt sâu hoắm, đôi mắt đỏ ngầu đầy tia máu gắt gao nhìn tôi.
Hốc hác, tàn tạ – nhưng vẫn là gương mặt in hằn trong trí nhớ tôi.
Tạ Thừa An.
Anh ta trông còn tiều tụy hơn trên tạp chí tài chính, như thể toàn bộ sinh lực đã bị rút cạn, chỉ còn lại một cái vỏ rệu rã.
“Diệp An Nhiên.”
Anh mở miệng, giọng khàn đặc đến đáng sợ, như phải gắng lắm mới ép ra được từng chữ.
Anh ta gọi tên mới của tôi, mỗi âm tiết đều run rẩy.
Khuôn mặt tôi không hề đổi sắc, chỉ hơi ngả người ra sau, kéo giãn thêm khoảng cách.
Tôi cầm lấy kính lúp trên bàn, lạnh nhạt hỏi:
“Anh cần sửa gì?”
“Anh gì ơi, anh có đặt lịch trước không?”
Anh ta dường như không ngờ tôi sẽ đáp như vậy, môi mấp máy nhưng không thốt ra được lời nào.
Anh ta lục trong túi áo vest, cứng ngắc lấy ra một chiếc đồng hồ bỏ túi Patek Philippe, đặt lên tấm nỉ nhung trên bàn.
“Nó không chạy nữa.”
Giọng anh ta càng lúc càng thấp.