Chương 7 - Khi Vợ Phản Công
8
Trước kia có Tống Tranh chống lưng, tôi làm người điều hành quỹ từ thiện này ai cũng thấy đương nhiên.
Nhưng giờ tôi và Tống Tranh đã ly hôn, tuy vẫn có tiền nhưng trong mắt họ, tôi không còn là người trong cái “giới” của họ nữa, ngồi ghế điều hành quỹ lại thấy không xứng.
Tôi cười nhạt, chẳng buồn nói gì, kéo tay bà Trần định đi tiếp nhưng không kéo nổi.
“Vớ vẩn!” Bà Trần mở miệng chặn ngay.
Bà ấy tiện tay ném luôn cái ly về phía Mạnh Giao Giao, ly pha lê vỡ tan dưới chân cô ta.
Pha lê với tôi giờ nghe là nghĩ ngay đến đắt tiền, chỉ là một cái ly mà tôi cũng thấy tiếc, nhưng Mạnh Giao Giao thì giật bắn người.
Bà Trần chỉ thẳng mặt mắng:
“Cô bảo bán nhà? Cô mới tốt nghiệp chưa đầy hai năm, tiền đâu ra hơn chục tỷ mua biệt thự? Ai trả tiền cô tự biết!”
“Đời tôi gặp nhiều loại trơ trẽn nhưng chưa thấy ai trơ như cô, làm tiểu tam mà còn tự hào lắm hả?”
“Tống Tranh có biết cô dám đứng trước bao nhiêu người phun ra bí mật giấu tài sản lúc hôn nhân không?”
Ba câu của bà Trần, câu nào cũng đanh, đến câu cuối thì mặt Mạnh Giao Giao tái mét.
Cô ta chỉ chăm chăm muốn bôi nhọ tôi, dựng tôi thành con mụ vô dụng, vong ân bội nghĩa, bám cổ Tống Tranh hút máu, lại quên mất vạch luôn chuyện động trời đó ra.
Bà Trần phẩy tay gọi quản lý câu lạc bộ, chỉ vào Mạnh Giao Giao và mấy người vừa hùa theo:
“Cô ta và mấy đứa kia, in ảnh ra dán ngoài cổng luôn, cho mọi người biết mặt, cấm cửa vĩnh viễn không cho bước vào đây nửa bước. Mau đuổi hết lũ chướng mắt đó ra ngoài!”
Bà Trần và chồng đều là dân làm ăn thứ thiệt, mỗi người nắm công ty riêng, địa vị khỏi bàn.
Bà vừa ra lệnh, Mạnh Giao Giao và mấy người kia liền hoảng, muốn xin cũng không dám mở miệng, chỉ kịp vùng vằng một lúc thì bị quản lý mặt cười như tượng mà ép đi ra ngoài.
Bà Trần còn chưa hạ giận, mắng thêm:
“Ghét nhất cái dạng đó.”
Mà cũng buồn cười, mấy đứa bị đuổi ra toàn loại leo lên từ bồ nhí bồ nhì bồ ba, đúng là ngưu tầm ngưu, cá mè một lứa.
Tôi khoác tay bà Trần, cười đến run cả người:
“Chị ơi, đúng là chị nói hộ em hết lời luôn.”
Bà Trần cũng bật cười, quay sang rủ rê mấy bà khác vui lên đi.
Tôi cũng cố kiềm chế, buổi tụ tập chỉ uống vài ly cho có, giữ đầu óc tỉnh táo.
Tàn tiệc tôi gọi cho luật sư:
“Mấy hồ sơ anh tìm được trước đó, nộp hết lên hội đồng quản trị đi.”
Bà Trần đúng là cái miệng vàng của tôi, nhưng báo thù mà không tự tay làm thì sao đã ngứa.
Một tuần sau, Tống Tranh gọi điện cho tôi:
“Cố Khê, có phải cô tố cáo không!”
Lúc đó tôi đang ngâm bồn tinh dầu, thoải mái đến mức quên luôn chuyện gì.
Im vài giây tôi mới nhớ ra, lập tức vui vẻ hẳn:
“Ơ chuyện gì cơ? Vụ pháp nhân công ty cung ứng lớn nhất bên anh chính là mẹ con nhỏ thư ký ấy à?”
Tống Tranh gầm lên:
“Cố Khê, quả nhiên là cô!”
“Đúng đúng đúng, là tôi.” Tôi nhận luôn, giọng còn vui vẻ.
“Thế nào? Tôi làm gọn ghẽ không?”
Công ty Tống Tranh làm ăn lớn tất nhiên cần đủ loại nhà cung cấp.
Anh ta thương Mạnh Giao Giao thật lòng, từ hồi cô ta còn là thực tập sinh hai năm trước đã cho mẹ cô ta mở công ty riêng, giao hẳn mảng béo nhất cho làm.
Nhà Mạnh Giao Giao ba đời chưa ai buôn bán, đến cái sạp vỉa hè cũng không có.
Cái công ty đó đúng là vỏ rỗng, nhận dự án thì bán thầu vòng ngoài, báo giá cho Tống Tranh thì trên trời.
Mà Tống Tranh nắm quyền ký duyệt, khoản đó lúc nào cũng nhắm mắt phê.
Khi báo cáo lên hội đồng quản trị thì gói ghém thành giá thị trường “hợp lý”.
Vì công ty chủ yếu anh ta quản, lợi nhuận chia vẫn ngon nên hội đồng quản trị cũng không phát hiện.
Hôm Tống Tranh móc ra hai tỷ trả cho tôi vụ tượng pha lê, tôi đã thấy lạ.
Bỏ ra hai tỷ thì dễ hiểu, nhưng có thể rút ngay hai tỷ trong nửa tiếng không nhíu mày thì phải nghĩ lại.
Ngay hôm đó từ đồn công an ra tôi đã kêu luật sư đi kiểm tra.
Quả nhiên, lòi ra trò mèo.
9
Ban đầu nếu Tống Tranh vẫn duy trì quy mô cũ thì cũng không có vấn đề gì lớn.
Nhưng giờ khác rồi, giờ Tống Tranh thiếu tiền.
Anh ta nóng ruột xoay tiền, tham vọng cũng phình ra.
Mấy tháng gần đây thông qua công ty đứng tên mẹ Mạnh Giao Giao, anh ta moi tiền đến mức ảnh hưởng cả lợi nhuận chung của công ty.
Bình thường, chuyện này cũng chẳng có gì to tát.
Nể tình Tống Tranh quản công ty bao năm, cùng lắm hội đồng quản trị cảnh cáo cho có lệ, còn tiền anh ta cầm rồi thì thôi.
Nhưng giờ là giai đoạn chuẩn bị niêm yết quan trọng.
Lộ ra lỗ hổng quản trị nghiêm trọng thế này, hội đồng quản trị nuốt nổi không?
Một đám người ép Tống Tranh phải móc hết tiền nuốt riêng ra trả lại.
Qua điện thoại, tôi nghe tiếng Tống Tranh thở hồng hộc, đủ hiểu vụ này đánh đúng chỗ hiểm.
Nhưng cũng phải công nhận, có điểm Tống Tranh giống y như cha mình.
Dù giận đến vậy vẫn ráng ép xuống, nghiến răng gằn giọng:
“Cố Khê, tôi tự thấy mình chưa từng bạc đãi cô, sao cô phải làm vậy?”
Chưa từng bạc đãi?
Tôi mà có được ngày hôm nay, thứ gì chẳng là tự mình giành lấy?
Nếu tôi yếu một chút thì giờ chắc ra đường ở rồi.
Tôi làm ra vẻ tội nghiệp, chậm rãi nói với Tống Tranh:
“Tống Tranh, tôi nói với anh rồi mà, tôi nhát lắm, lại hay hấp tấp, ai hù tôi một cái là tôi làm liều ngay.
Cũng tại anh không quản tốt người của mình, để mấy thứ ma quỷ bên cạnh dọa tôi…”
“Cố Khê!” Tống Tranh gầm lên.
Tôi sợ quá đi!
Đưa tay vỗ ngực, còn nốc một hớp rượu vang mấy chục triệu để trấn tĩnh.
Vài giây sau, Tống Tranh vẫn cố kiềm chế lại.
Anh ta lạnh tanh:
“Cố Khê, đừng có mà hối hận!”
Tống Tranh nhanh chóng chứng minh cho tôi hiểu câu đó nghĩa gì.
Buổi họp báo công bố sổ tay chào bán cổ phiếu của Tân Duệ Khoa Kỹ được tổ chức cực kỳ rình rang.
Đây là bước cuối trước khi niêm yết, đến đây thì coi như mười phần chắc chín.
Dù sao tôi cũng là cựu đồng sáng lập, cũng được mời tới dự tiệc mừng sau đó.
Cổ đông công ty ai nấy mặt mày rạng rỡ, nhìn tôi càng thấy tôi thiển cận.
Nếu tôi không cãi nhau với Tống Tranh, hoặc không bốc đồng bán hết cổ phần, thì giờ tài sản đã gấp mấy lần.
Tống Tranh bước đến trước mặt tôi, cả người toát ra vẻ đắc ý, cằm ngẩng cao.
“Cố Khê, hối hận chưa?”
Nhìn cái vẻ đạo mạo giả tạo đó mà buồn cười.
Không biết anh ta nhịn bao lâu để thốt ra câu này.
Anh ta vốn đã cao hơn tôi, giờ còn ngẩng đầu lên trời, tôi phải ngước lên nhìn.
Tôi lại tốt bụng nhắc:
“Ơ, anh để lộ lông mũi rồi kìa…”
Xung quanh đầy người hóng hớt.
Ngoài mặt ai cũng giả vờ nói chuyện nhưng tai thì vểnh hết qua đây.
Ai cũng muốn nghe chúng tôi bùng nổ thế nào.
Nhưng đoán nát óc cũng không ngờ lại ra đúng câu đó.
Sau một khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi là một tràng cười ầm vang.
Mặt Tống Tranh tái xanh gần như đen lại, gầm lên:
“Cố Khê!”
Con người anh ta, tôi còn lạ gì?
Thể diện đặt trên đầu.
Hôm nay chắc anh ta tính làm vedette cả hội trường, mà tôi chỉ nói một câu làm mọi người nhớ mãi mỗi… lông mũi.
Anh ta trừng mắt:
“Cố Khê, sao giờ cô hạ cấp vậy!”
Tôi làm mặt ngây thơ:
“Tổng giám đốc Tống à, chỉ nhắc lông mũi mà cũng gọi là hạ cấp sao? Tôi nói thật mà.
Ai bảo anh ngẩng đầu cao thế, không thì tôi thấy làm sao được…”
Tống Tranh cuối cùng cũng hiểu tôi sẽ không nói gì khác ngoài lông mũi, mặt cứng đờ, hầm hầm bỏ đi.
Anh ta đi rồi, không khí cũng dễ thở hơn chút.
Nhưng tôi còn chưa kịp hít sâu thì đã bị một giọng đanh đỏng đánh vào tai.
“Cô Cố, cảm ơn cô đã nhường người đàn ông tốt như A Tranh cho tôi.”
Trước mặt tôi là một cô gái trang điểm dày tới mức chắc mẹ ruột cô ta cũng không nhận ra.
Mặt thì đầy đắc ý mà miệng lại làm ra vẻ khiêm tốn dịu dàng:
“Cô Cố không biết trân trọng A Tranh thì thôi, từ nay để phúc đó tôi thay cô hưởng vậy.”
Tôi cố vắt óc cũng không nhận ra cái bảng pha màu phấn son này là ai.
Cũng chẳng hiểu sao cô ta làm như thân quen lắm.
Nên tôi giữ phép lịch sự hỏi thẳng:
“Cô là ai vậy?”