Chương 6 - Khi Vợ Phản Công
7
Ra khỏi công ty, tôi gọi điện cho luật sư bảo anh ta tra xem Tống Tranh moi đâu ra tiền.
Luật sư của tôi tay nghề khỏi chê, chưa tới nửa tiếng đã gọi lại báo cáo.
“Cô Cố, Tống Tranh vừa bán một căn nhà, nhà này tiền anh ta bỏ ra mua nhưng đứng tên cô Mạnh Giao Giao nên lúc ly hôn không bị chia.”
Tôi “ừ” một tiếng đầy hiểu ý rồi cúp máy.
Tôi nói mà, tính Tống Tranh ấy hả, cáo già ba hang, làm gì không giấu được chút tài sản riêng.
Có điều lần này chắc anh ta cũng móc gần hết máu ra rồi.
Đám cổ phần tôi bán giá cả chục triệu, vừa đúng cỡ giá một căn nhà trong trung tâm.
Nhưng nghĩ đến đây tôi lại thấy buồn cười.
Cổ phần công ty giá chục triệu còn chẳng đắt bằng cái tượng pha lê to đùng kia, nói ra ai tin?
Nghệ thuật đấy!
May mà món đồ chơi đó cuối cùng bị mẹ Tống Tranh “mua” về.
Nghĩ vậy tôi còn suýt nổi hứng muốn đi mua thêm một cái về lượn qua trước mặt bà ta cho bõ.
Nhưng rồi lại nghĩ bà già ấy bị một lần chắc rút kinh nghiệm, không dám xông lên nữa, thế là tôi thôi.
Haizz, sớm biết vậy tôi chẳng thèm khuyên bà ta “đừng xúc động, xúc động là ma quỷ” làm gì.
Ma quỷ gì, đúng là thiên thần thì có, lấp lánh ánh vàng tiền luôn ấy chứ.
Chuyển hết cổ phần xong coi như giữa tôi và Tống Tranh hoàn toàn dứt nợ.
Với anh ta hay với công ty anh ta đều không còn dây dưa.
Cửa hàng thiết bị gym của tôi cũng bắt đầu vào guồng, không cần tôi tự tay quản nữa.
Tôi rảnh rỗi thì rủ bà Trần đi uống trà, ăn uống tám chuyện.
Thật ra không chỉ có bà Trần, còn có mấy bà vợ khác của mấy ông tổng công ty khác.
Hồi xưa bị ba Tống Tranh chặn đường, không cho tôi đi làm, bắt tôi phải trà nước dạo phố làm sang trong hội mấy bà vợ.
Mà tôi đâu phải dạng ngồi yên được.
Không cho kiếm tiền thì tôi xài tiền cũng được chứ?
Thế là tôi rủ mấy bà vợ đó góp tiền lập hẳn một quỹ từ thiện.
Còn đặt tên thật kêu là “Tụ Mỹ Tập Hiền”.
Bọn tôi, không phải vừa đẹp vừa đảm à, tên đó hợp quá còn gì.
Quỹ này bình thường thì tài trợ học sinh nghèo, giúp vùng khó khăn.
Mà hễ có thiên tai hoạn nạn thì cứ thế gom tiền gom hàng ủng hộ rầm rầm.
Vừa có tiếng thơm, hóa đơn còn giúp mấy công ty miễn thuế, có lợi thì tội gì không làm.
Tống Tranh với đám đối tác bạn bè của anh ta cũng hài lòng lắm với quỹ này.
Quỹ này một tay tôi đứng ra lo.
Dù giờ tôi ly hôn nhưng hội mấy bà vợ vẫn nguyên.
Tôi vẫn giữ liên lạc đều và thân thiết với họ.
Thoắt cái đã đến cuộc họp tháng.
Vẫn tổ chức tại club cao cấp đứng tên bà Trần.
Nói họp chứ thật ra chỉ là bữa tiệc nhỏ, tám chuyện còn nhiều hơn bàn công việc.
Mỗi kỳ họp tháng lại có mấy người mới muốn xin tham gia quỹ.
Lần này cũng vậy.
Bàn công việc xong, tôi với bà Trần còn nói chuyện riêng nên tới bữa ăn muộn mười mấy phút.
Vừa vào nhà hàng thì thấy mấy người mới lần này đã ngồi sẵn.
Chưa đủ tiêu chuẩn dự họp chính thức nên chỉ tham gia bữa giới thiệu.
Đám người mới tất nhiên túm tụm lại với nhau.
Tôi đi với bà Trần ngang qua thì nghe một cô hỏi:
“Giao Giao, cậu với tổng giám đốc Tống dọn ra nhà thuê thật hả?”
Cái tên với họ đó nghe quen thế chứ?
Tôi quay lại nhìn thì quả nhiên là Mạnh Giao Giao – cô thư ký mà trước kia tôi từng thấy trong đoạn video kia.
Nói thật chứ mặt mũi cô ta tôi chẳng ấn tượng lắm.
Chỉ nhớ thân hình thôi, không quên nổi một cục thịt trắng phau phau.
Ai thấy mà không phát ngấy mấy ngày.
Đến mức giờ thấy mặt cũng tưởng như cô ta không mặc đồ vậy.
Mạnh Giao Giao nghe câu hỏi thì mặt vốn khó chịu.
Nhưng vừa liếc thấy tôi liền ngẩng cao đầu, giọng the thé lên:
“Đúng là tôi bán nhà để giúp A Tranh xoay tiền, nhưng chỉ là tạm thời thôi. Với năng lực của A Tranh, công ty sắp lên sàn rồi, sớm muộn gì cũng kiếm lại được.”
Công ty Tống Tranh trong ngành vốn có tiếng, chuyện sắp niêm yết ai mà chẳng biết.
Chung quanh bắt đầu khen lấy khen để:
“Giao Giao tốt thật đấy, chịu khổ cùng tổng giám đốc Tống.”
“Tống tổng gặp được cô thật là phúc.”
Mạnh Giao Giao thì cứ nhìn chằm chằm tôi.
Miệng thì nói kiểu đạo đức giả level max:
“Con người phải có lương tâm, tôi thì tuyệt đối không bao giờ bỏ rơi A Tranh lúc khó khăn.”
“Không như ai kia, được A Tranh nuôi ăn nuôi mặc bảy tám năm, đến khi ly hôn thì lật tung đất lên moi cho sạch từng đồng máu mồ hôi của A Tranh.”
Nói thế thì chỉ đích danh ai nữa.
Mấy người ngớ ra một lúc.
Vài người lùi lại.
Nhưng cũng có mấy người nhìn sang tôi rồi hùa theo khen cô ta.
Và cũng bắt đầu nhìn tôi chằm chằm theo ánh mắt của Mạnh Giao Giao.