Chương 11 - Khi Tuyết Rơi Tâm Chết
11
Ta theo Trương phó tướng, lần nữa quay về nơi Kinh thành khiến ta từng ngạt thở.
Định Bắc Hầu phủ vẫn đồ sộ oai phong.
Nhưng bên trong, mọi thứ đã nhuốm vẻ suy tàn, tịch liêu.
Họ đưa ta đến thẳng tẩm thất của Hạ Diễn.
Mùi thuốc đắng nồng xộc lên mũi, khiến ta gần như không thở nổi.
Trên giường, nằm đó là một thân ảnh gầy gò, khô quắt như cành củi.
Nếu không phải còn lờ mờ nhận ra mấy nét cũ, ta gần như không tin được–
Người đó lại là Định Bắc Hầu từng quyền thế khuynh triều, Hạ Diễn.
Mặt hắn vàng vọt như sáp, môi khô nứt nẻ, hốc mắt sâu hõm đáng sợ.
Trường Ninh công chúa không có ở đây.
Trương phó tướng thấp giọng kể với ta: ba năm trước, Hạ Diễn và Trường Ninh công chúa cãi vã kịch liệt, hắn tức giận đến mức chủ động xin ra Bắc Cương chinh chiến một lần nữa.
Trận ấy đánh cực kỳ thảm liệt.
Hắn tuy thắng, nhưng thân mang trọng thương, lưu lại bao chứng bệnh khôn dứt.
Về tới Kinh thành, thân thể hắn ngày một suy nhược.
Trường Ninh công chúa ban đầu còn tận tâm chiếu cố, nhưng lâu dần cũng chán ghét mệt mỏi, cả ngày ở trong cung, chẳng buồn về Hầu phủ nữa.
Cả một phủ đệ to lớn như vậy, rốt cuộc chỉ còn lại hắn–một kẻ cô độc, nằm mòn mỏi trong bệnh tật, dần dần cạn kiệt sinh mệnh.
“Phu nhân…”
Giọng Trương phó tướng khàn đặc, nghẹn lại.
“Hầu gia… luôn trong mê sảng mà gọi tên người. Thuộc hạ biết không nên tới tìm phu nhân. Nhưng… thật không đành lòng nhìn ngài ấy… cứ thế mà đi…”
Ta bước tới bên giường, lặng lẽ nhìn hắn.
Hắn ngủ chẳng yên ổn, mày nhíu chặt, miệng thì thào mơ hồ những lời vụn vỡ.
Ta cúi sát xuống, cố lắng nghe.
“A Lê… đừng đi… ta sai rồi…”
“A Lê… bánh hoa quế… nàng nếm thử đi…”
“A Lê…”
Nước mắt ta rơi xuống, không hề báo trước.
Ta cũng không rõ, giọt lệ này là khóc cho hắn, cho ta, hay cho đoạn nhân duyên đã mất, vĩnh viễn không thể quay lại kia.
Ta đưa tay, thật khẽ mà nắm lấy bàn tay gầy guộc chỉ còn da bọc xương của hắn.
“Hạ Diễn… ta tới rồi.”
Sự xuất hiện của ta, tựa như cho hắn chút ý chí cầu sinh cuối cùng.
Tinh thần hắn đỡ hơn đôi chút.
Có thể ăn được nửa bát cháo loãng, cũng có thể ngồi tựa đầu giường, nói với ta mấy câu.
Hắn cho lui tất cả hạ nhân trong phòng, chỉ để lại một mình ta.
“A Lê…”
Ánh mắt hắn nhìn ta, ánh lên vẻ cầu khẩn ngây dại như trẻ con.
“Ở lại với ta thêm một lúc… được không?”
Ta khẽ gật đầu.
Chúng ta chỉ lặng lẽ ngồi như vậy, không nói gì, nhưng không còn vẻ đối địch căng như dây đàn thuở trước.
Ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua song cửa, ấm áp rải trên mặt đất.
“A Lê…”
Hắn chợt mở miệng, giọng thật nhẹ.
“Viện nhỏ ở Hạ Khê thôn… còn không?”
Ta sững lại.
“Cây hòe già kia… còn đứng đó không? Mùa hạ, ngồi dưới gốc nó hóng mát… chắc dễ chịu lắm nhỉ?”
“Còn… còn cả ruộng lúa ấy… tới mùa thu… có phải vàng rộ rực cả cánh đồng không?”
Hắn thì thầm hỏi, như vẽ nên bức tranh mà cả đời này hắn chưa từng được sống qua nhưng tha thiết ngóng trông.
Ta mới hiểu–
Thì ra sau khi ta đi, hắn đã âm thầm đến Hạ Khê thôn.
Hắn đã từng đứng nhìn căn nhà gỗ mà ta và Thẩm Khoát từng chung sống.
Nhìn cây hòe mà bọn ta cùng ngồi hóng gió.
Nhìn cánh đồng lúa mà bọn ta cùng nhau gặt hái.
Cuối cùng… hắn cũng hiểu ta muốn gì.
Chỉ là–
Muộn quá rồi.
“… A Lê…”
Hắn đột nhiên bật khóc, nước mắt từ hốc mắt sâu hõm lăn xuống má gầy.
“Xin lỗi… là ta sai rồi… ta không nên như vậy với nàng… không nên… cướp đi hạnh phúc của nàng…”
Ta nghẹn lại, cố kìm cơn run nơi bờ môi.
“Thẩm Khoát… hắn còn sống không?”
Cuối cùng, ta vẫn hỏi ra câu chôn chặt tận đáy lòng nhiều năm.
Cả người Hạ Diễn bỗng run lên.
Ánh mắt hắn nhìn ta, ngập tràn đau đớn và tội lỗi.
“A Lê…”
Hắn há miệng muốn nói, nhưng bỗng ho dữ dội.
Một ngụm máu tươi phun ra, đỏ thẫm cả vạt chăn trước ngực.
“Hầu gia! Hầu gia!”
Tiếng Trương phó tướng và lang trung vội vã xông vào.
Trong khoảnh khắc, gian phòng rối loạn cả lên.
Ta bị đẩy lùi sang một bên, ngơ ngẩn nhìn hắn–
Người nam nhân ấy, đang giãy giụa bên ranh giới sinh tử.
Bản năng mách bảo ta–chuyện về Thẩm Khoát, Hạ Diễn nhất định đã nói dối ta.