Chương 5 - Khi Trái Tim Ngừng Đập
9
Sáng hôm sau, ba mẹ đã tới gõ cửa phòng tôi.
Tôi mở cửa ra, thấy họ tay xách nách mang đầy đồ, mặt thì cười tươi.
Tôi ngơ ngác hỏi:
“Ba mẹ… cái này là sao ạ?”
Mẹ tôi bước lên một bước:
“Ba mẹ về nhà đây. Thấy con ở đây sống tốt, ba mẹ yên tâm rồi.”
Trong khoảnh khắc đó, tôi không dám trả lời.
Vì tôi không biết trước đây Tùy Hoài gọi cho ba mẹ, có nói chuyện muốn gặp mặt hai bên gia đình không.
Mẹ tôi dường như nhìn thấu nỗi lo của tôi, nắm tay tôi, vỗ nhẹ mấy cái.
Thời gian đã in nếp nhăn lên gương mặt, bàn tay bà, tôi thậm chí không nhớ rõ từ lúc nào mà từ “mẹ” lại gắn liền với “già yếu”.
Trong ký ức tôi, mẹ vẫn là cô gái trẻ cười tươi hái hoa dại dọc đường đưa tôi khi đi học.
Mẹ nhẹ nhàng nói:
“Con gái mẹ lớn rồi, giỏi giang, mẹ không sợ con sẽ làm điều xấu. Cuộc đời hay tình cảm của con, mẹ tin con sẽ tự có quyết định.”
“Làm cha mẹ, không phải là đứng sau ủng hộ mọi lựa chọn của con mình sao.”
Ánh mắt bà dịu dàng.
Còn tôi chớp mắt liên tục, cố không để nước mắt rơi ra.
Hóa ra họ đều biết hết.
Biết tôi gặp trắc trở trong chuyện tình cảm, biết Tùy Hoài là Tùy Hoài, Trình Hàm là Trình Hàm.
Nhưng họ chọn cách im lặng, chọn không hỏi.
Dù họ không hề biết rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra giữa chừng ra sao, vẫn sẵn sàng cùng tôi diễn nốt vở kịch còn dang dở này.
Ba tôi đứng phía sau mẹ, khẽ ho một tiếng:
“Thôi được rồi, nói với nó lắm thế làm gì, đi thôi, xe đang đợi dưới khách sạn rồi.”
Mẹ tôi cười, cuối cùng vỗ nhẹ mu bàn tay tôi một cái.
“Con đừng theo xuống nữa—tự chăm sóc bản thân cho tốt, biết không.”
Tôi gật đầu thật mạnh, như muốn gom hết mọi lần ngày xưa từng thấy lời dặn của mẹ là phiền phức để xin lỗi cho bằng hết.
Nhìn bóng lưng họ đi xa, tôi đóng cửa lại, nằm ngửa trên giường khách sạn
Trần nhà màu xám, tối sầm.
Điện thoại im lặng hiện lên mấy tin nhắn, tất cả là Tùy Hoài gửi từ tối qua đến giờ.
“Niên Niên, tối qua em không về nhà à?”
“Ba mẹ em thế nào rồi, tối nay anh nhất định bù cho mọi người một bữa thật đàng hoàng.”
“Tối qua Bùi Chi bị tai nạn xe, trong cái thành phố này ngoài anh ra cô ấy chẳng có bạn bè nào, anh thật sự không còn cách nào khác…”
Bùi Chi.
Lại là Bùi Chi.
Nhìn thấy cái tên đó, tôi nhấn nút tắt màn hình.
Tôi nhìn lên trần nhà, nhớ lại nụ cười của mẹ khi vừa nói “ủng hộ mọi quyết định của con”.
Khoảnh khắc đó, một nỗi áy náy mạnh mẽ trào lên trong tim.
Trước đây tôi luôn nghĩ, đời mình chỉ cần không hối hận là được.
Tôi yêu Tùy Hoài, nên chấp nhận dùng ba năm để sưởi ấm trái tim anh.
Vì là lựa chọn của chính tôi, nên tôi luôn tin chỉ cần chịu trách nhiệm với bản thân thì thế nào cũng được.
Nhưng bây giờ, tôi đột nhiên cảm thấy không thể như thế được nữa.
Cuộc đời của một người không phải thứ mỏng manh chỉ cần một người chống đỡ là đủ.
Nếu mẹ biết những gì tôi đã trải qua chắc bà sẽ rất buồn.
Mẹ sẽ đau lòng.
Chỉ cần nghĩ vậy thôi, cảm giác tội lỗi như siết lấy tim tôi đến mức nghẹt thở.
Tôi ngồi bật dậy, mở lại điện thoại.
Màn hình vẫn dừng ở khung chat với Tùy Hoài.
Tôi hít sâu, cắn chặt môi dưới.
Ngón tay lướt nhanh trên màn hình, một tin nhắn được gửi đi thành công.
Khung chat màu xanh hiện rõ:
“Chúng ta chia tay đi.”
10
Hôm đó tôi chọn một buổi chiều nắng đẹp để quay lại dọn đồ.
Tùy Hoài không có ở nhà.
Cả căn nhà bừa bộn vô cùng, tàn thuốc vứt lung tung dưới đất, cửa sổ đóng kín, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi khói nồng nặc.
Xem ra mấy ngày nay anh ta sống chẳng ra sao.
Trong khoảng thời gian này, người kiên trì gọi điện nhắn tin níu kéo biến thành anh ta.
Còn tôi cuối cùng cũng hiểu được tâm trạng anh lúc trước.
Hóa ra bị người mình không còn thích làm phiền thật sự là chuyện rất mệt mỏi.
Tôi cau mày, cẩn thận bước trên sàn nhà đầy đồ đạc lung tung tìm chỗ đặt chân.
Kéo vali vào phòng ngủ, tôi bắt đầu quét hết quần áo trong tủ vào trong.
Đồ của tôi vốn rất ít, dù đã ở căn nhà này mấy năm trời.
Chỉ có quần áo, đồ dưỡng da, vài đôi giày.
Ngoài ra, không còn thứ gì cần mang theo nữa.
Tôi đứng cuối giường, nhìn quanh căn phòng.
Chỉ hai ngày không về mà đã thấy xa lạ đến thế.
Giống như tôi vốn chẳng thuộc về nơi này.
Thật ra ngay từ đầu, tôi đã không thuộc về đây.
Cái gối ôm màu đen đặt trên ghế sofa là thứ hiếm hoi chúng tôi mua cùng nhau khi đi dạo.
Hôm đó tôi thích một cái gối ôm hình gấu nâu, nhưng Tùy Hoài bảo nó không hợp với phong cách nhà.
Anh nhất quyết lấy nó ra khỏi giỏ hàng, rồi tiện tay ném vào một cái màu đen.
Còn con thú bông Disney kia nữa.
Năm ngoái, kỷ niệm hai năm yêu nhau, tôi năn nỉ Tùy Hoài rất lâu anh mới chịu gật đầu đồng ý đi Disney cùng tôi.
Nhưng đến hôm đi, công ty đột ngột gọi điện bắt anh quay về.
Chuyến đi Disney đó, tôi đi một mình.
Dù hơi buồn, tôi vẫn giấu cảm xúc rất giỏi. Cho đến khi về nhà, tôi còn hí hửng giơ con thú bông khoe với Tùy Hoài, vậy mà anh chỉ liếc mắt một cái rồi nói:
“Lớn đầu rồi, trẻ con vừa thôi.”
Nỗi tủi thân khi đó cuộn lên trong lòng, tôi liền nhét món đồ chơi vào ngăn sâu nhất của tủ quần áo.
Mãi đến hôm nay, nó mới bị tôi lôi ra.
Mọi thứ trong căn nhà này đều lặng lẽ kể lại nỗi đau của tôi.
Còn giờ đây, cuối cùng tôi cũng sắp rời đi.
Tôi nhìn căn phòng lần cuối, lùi lại rồi đóng cửa.
Đúng lúc ấy, tiếng khóa mã vang lên. Tôi sững lại, ngẩng đầu lên thì chạm ngay ánh mắt của Tùy Hoài.
Anh trông gầy đi nhiều, cằm lởm chởm râu xanh.
Thấy tôi, ánh mắt Tùy Hoài thoáng căng thẳng.
“Niên Niên.” Anh gọi tôi.
Tôi siết chặt tay cầm vali, khẽ “Ừ” một tiếng.
Tùy Hoài bước vào nhà, lập tức nhìn thấy chiếc vali của tôi, vẻ mặt đầy đau khổ.
“Em nhất định phải đi sao? Em nhất định phải… chia tay anh à?”
Chưa kịp để tôi nói, anh lại nói tiếp:
“Chuyện hôm đó là anh sai, Niên Niên, anh thật sự biết lỗi rồi…”
Lời xin lỗi này tôi đã nghe vô số lần. Nếu còn có chỗ để níu kéo, giờ tôi đã không đứng đây với vali trong tay.
Tôi ngắt lời anh, giọng điệu dứt khoát không muốn dính dáng gì nữa.
“Tùy Hoài, vô ích thôi, em thật sự mệt rồi.”
Không yêu có thể yêu lại được. Nhưng mệt rồi thì làm sao?
Tôi nhìn anh, như nhìn một bài thi chỉ thiếu một điểm để qua môn. Cảm giác mệt mỏi lan khắp người, tôi thật sự không còn dũng khí làm lại lần nữa.
Tùy Hoài nhìn tôi, như nhìn một người xa lạ chưa từng quen biết.
Tôi hiểu cảm giác đó của anh.
Vì trước đây tôi cũng không nghĩ mình sẽ nói ra được những lời này, càng không nghĩ mình có can đảm rời bỏ anh.
Tùy Hoài cười khổ, ánh mắt nhìn tôi nhưng như xuyên qua tôi, không biết đang nghĩ gì.
Anh nói:
“Anh từng nghĩ là anh không yêu em.”
Tôi từ từ ngẩng đầu nhìn anh.
“Cho đến hôm đó, lúc anh từ bệnh viện về, nhìn thấy căn nhà tối om, anh chợt nghĩ hay là mình nuôi một con chó đi, để ban đêm em đỡ sợ.”
“Nhưng khi bật đèn lên thì phát hiện em căn bản đã không về nữa.”
Ánh mắt Tùy Hoài lại dừng trên gương mặt tôi.
“Niên Niên, có phải anh nhận ra quá muộn rồi không?”
Tôi nhìn anh, trong lòng ngổn ngang không biết phải nói gì.
Giống như lúc đã lớn rồi, cuối cùng cũng được ăn thanh kẹo mút vị vải mình từng thích nhất hồi nhỏ, nhưng bây giờ đã chẳng còn thích kẹo nữa.
Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra một âm đơn:
“Ừ.”
Đọc tiếp