Chương 8 - Khi Trái Tim Đổ Vỡ
Có lần, anh ta may mắn lọt được vào vòng phỏng vấn.
Kết quả, người ngồi đối diện lại chính là một đồng nghiệp cũ từng bị anh ta coi thường.
Đối phương nhìn thấy anh ta liền cười khẩy trước mặt bao người:
“Anh Thẩm còn nhớ anh từng nói công ty chúng tôi không có tầm nhìn, chỉ biết làm mấy dự án cổ lỗ không?”
“Giờ thế nào, lại muốn xin vào đây làm?”
Thẩm Thiên Thu câm nín rời đi, từ đó thanh danh càng thêm tệ hại.
Anh ta buộc phải hạ thấp tiêu chuẩn, nộp đơn vào những công ty nhỏ, xin làm nhân viên bình thường.
Nhưng những công ty đó vừa nhìn hồ sơ liền lắc đầu:
“Anh Thẩm, với lý lịch của anh mà đến làm ở công ty nhỏ như tụi tôi, chẳng phải hơi… thiệt cho anh sao?”
“Chúng tôi sợ anh ở không lâu rồi lại bỏ đi, vậy thì thôi nhé.”
Thẩm Thiên Thu muốn giải thích, nhưng còn biết nói gì?
Chẳng lẽ bảo mình đã cùng đường, chỉ cần có việc để sống qua ngày?
Càng nói ra chỉ càng thấy đáng thương.
Cuối cùng, anh ta đành nhận việc ở mấy studio nhỏ thiếu chuyên nghiệp, làm mấy việc vẽ kỹ thuật cơ bản.
Lương bèo bọt, lại còn hay bị sếp gọi quát như sai vặt.
Tệ hơn nữa, sức khỏe của anh ta cũng bắt đầu suy sụp.
Áp lực kéo dài và lo âu thường xuyên khiến anh ta mắc bệnh dạ dày nặng.
Anh ta đến bệnh viện khám, muốn nhập viện để kiểm tra kỹ càng.
Kết quả được báo rằng giường bệnh đang quá tải, phải xếp hàng chờ.
9
“Khi nào thì tới lượt tôi?”
“Cái này khó nói lắm, nhanh thì ba tháng, lâu thì nửa năm.” Y tá trả lời mà không thèm ngẩng đầu.
Thẩm Thiên Thu sốt ruột:
“Dạ dày tôi đau lắm rồi, không có cách nào sắp xếp được à?”
“Sắp xếp?” Y tá ngẩng lên liếc nhìn anh ta một cái, hỏi: “Anh có ai quen giới thiệu không?”
Anh ta lắc đầu.
“Vậy thì phải chờ thôi.” Giọng y tá lập tức lạnh đi. “Giờ thiếu giường bệnh lắm, chúng tôi cũng bó tay.”
Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên mặc vest bước vào.
Y tá lập tức thay đổi thái độ, cười niềm nở:
“Tổng giám đốc Vương tới rồi, giường bệnh đã chuẩn bị sẵn cho anh.”
“Cảm ơn em, hôm nào mời em ăn nhé.”
Người kia đưa một phong bì qua y tá nhận rồi lập tức sắp xếp phòng VIP.
Thẩm Thiên Thu chỉ biết đứng nhìn người tới sau mình được đưa vào phòng tốt nhất.
Cảm giác trong lòng anh ta lúc ấy — ngột ngạt, cay đắng, và bất lực.
Anh ta nhớ lại, trước kia mỗi lần bị bệnh, chỉ cần một cuộc gọi là ba tôi có thể thu xếp được bác sĩ và phòng bệnh tốt nhất.
Khi đó anh ta từng chê kiểu “chạy cửa sau” này là thiếu công bằng.
Giờ thì anh ta mới hiểu — trên đời này, chẳng bao giờ có thứ gọi là “công bằng tuyệt đối”.
Người có tiền, có quyền, luôn được ưu tiên.
Còn kẻ không có bối cảnh — chỉ có thể ngồi chờ… hoặc chờ chết.
Thẩm Thiên Thu mang thân thể bệnh tật chạy khắp nơi tìm bệnh viện, đã ghé qua mấy chỗ nhưng đều nhận lại cùng một câu trả lời.
Tại một bệnh viện tuyến đầu, y tá còn nói thẳng:
“Anh thử nhờ người quen xem sao? Giường bệnh ở đây đều có suất sẵn rồi.”
“Nếu không có quan hệ, thì nên đến bệnh viện tư. Chỉ cần có tiền, là có chỗ nằm.”
Cuối cùng, anh ta chỉ còn cách nhập viện ở một cơ sở tư nhân. Viện phí thì đắt đỏ kinh khủng, mỗi ngày hơn hai triệu đồng.
Số tiền anh ta mang theo, cầm cự được mấy hôm là cạn.
Nhưng điều khiến anh ta tuyệt vọng nhất — là ngay trong lúc đang nằm viện, chủ nợ cũng tìm đến tận nơi.
Không chỉ có khách hàng cũ, mà còn cả những nhân viên bị nợ lương từ công ty cũ của anh ta.
Vụ vi phạm hợp đồng của dự án khu Tây khiến phía khách hàng chịu tổn thất lớn, giờ họ bắt anh ta chịu trách nhiệm liên đới.
“Giám đốc Thẩm, ngày ký hợp đồng, chính anh đã vỗ ngực cam đoan với chúng tôi.”
Khách hàng ngồi ngay bên giường bệnh, giọng lạnh như băng.
“Giờ dự án đổ bể, anh phải cho chúng tôi một lời giải thích.”
Thẩm Thiên Thu yếu ớt lắc đầu: “Là bên chủ đầu tư đơn phương hủy hợp đồng, tôi cũng là người bị hại…”
“Bị hại?”
Khách hàng bật cười đầy châm biếm. “Giám đốc Thẩm, anh nói vậy chẳng khác nào phủi sạch mọi trách nhiệm.”
“Bên ngoài ai cũng đồn anh đắc tội với người lớn nào đó, bị người ta ‘xử’ cho tơi tả.”
“Chúng tôi đầu tư vào dự án của anh, giờ mất trắng. Anh nói xem, chúng tôi phải tìm ai đòi lại tiền?”
Đúng lúc ấy, mấy người thanh niên cũng bước vào phòng.
Là nhân viên cũ của công ty.
“Giám đốc Thẩm, bao giờ thì anh thanh toán lương cho bọn tôi?”
Một cậu trai đi đầu đầy phẫn nộ: “Trước khi công ty đóng cửa, anh đã nói là sẽ chịu trách nhiệm cá nhân cho tổn thất của nhân viên.”
“Giờ không ai tìm thấy anh, bọn tôi phải mò tới tận bệnh viện đây.”
Thẩm Thiên Thu nhìn những người đang vây quanh giường bệnh, trán toát mồ hôi lạnh.
Anh ta thực sự đắc tội với người ta rồi, thực sự bị “dằn mặt”.
Mà người đó — chính là người vợ mà anh ta từng xem thường nhất.
“Giám đốc Thẩm, bọn tôi không làm khó anh đâu.” Khách hàng lấy ra một tờ giấy nợ:
“Anh ký vào đây trước đi, lúc nào có tiền thì trả.”
Con số trên tờ giấy khiến mắt Thẩm Thiên Thu tối sầm — 800 triệu đồng.
Nhân viên cũng đưa ra bảng lương chưa thanh toán, cộng lại hơn 200 triệu nữa.
Anh ta run rẩy cầm bút, lần lượt ký từng cái.
Từ hôm đó, anh ta chính thức gánh trên lưng khoản nợ hơn 1 tỷ.
Ra viện rồi, cuộc sống của Thẩm Thiên Thu lại càng khốn đốn.
Mang một đống nợ, không xin được việc đàng hoàng, anh ta đành làm mấy việc lặt vặt để sống qua ngày.