Chương 6 - Khi Tình Yêu Lâm Tối

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cô ấy có nói với em… rằng bọn anh đã sớm quay lại với nhau, chỉ chờ cái ‘vật thế thân chướng mắt’ như em tự động biến mất?”

Tôi lặng lẽ nhìn anh, coi như ngầm thừa nhận.

Cố Lâm Xuyên đột nhiên nhếch môi, nở một nụ cười mỉa mai, cay đắng đến cùng cực.

Trong nụ cười đó là sự giễu cợt chính mình, là thứ lạnh lẽo tuyệt vọng của một kẻ đã hiểu ra mọi thứ quá muộn.

“Thiệu Hà Ninh, em ngu ngốc đến vậy sao?”

Anh nhìn tôi chăm chăm, từng chữ từng lời như lưỡi dao băng giá tẩm độc,

“Em lại đi tin lời cô ta?

Không thèm hỏi tôi lấy một câu?

Tự tiện ôm con tôi bỏ đi?

Biến mất suốt ba năm trời?!”

Lời chất vấn của anh mang theo nỗi giận dữ bị dồn nén ba năm, cùng nỗi đau bị lừa dối, giáng mạnh vào tôi.

“Hỏi anh sao?”

Ba năm ấm ức, phẫn nộ, và cả tuyệt vọng tích tụ trong tôi cuối cùng cũng vượt quá giới hạn.

Tôi ôm Thiệu Hi đang khóc đứng bật dậy, không hề sợ hãi đối mặt với ánh mắt giận dữ của anh:

“Cố Lâm Xuyên! Anh muốn tôi hỏi anh thế nào?

Lúc anh thấy tin nhắn của Tô Vãn, mỉm cười trả lời cô ta sao?

Lúc chỉ vì một cú điện thoại của cô ta, anh liền quên sạch ngày kỷ niệm cưới của chúng ta sao?

Hay là lúc trước khi cô ta về nước một tháng, anh đã hờ hững, liên tục tăng ca, thậm chí đến sinh nhật tôi, cũng tiếc một lời chúc ‘chúc mừng sinh nhật’?!”

Giọng tôi vì quá xúc động mà cao vút, mang theo tiếng nghẹn ngào:

“Anh nói xem, trước những hành động đó của anh, tin nhắn của Tô Vãn là ‘nhắc nhở’, hay chỉ đơn giản là xé toạc mảnh vải cuối cùng che giấu sự tự lừa dối của tôi?

Anh muốn tôi hỏi anh?

Hỏi anh chọn ai – cô ta hay tôi?

Cố Lâm Xuyên, anh nghĩ tôi hèn hạ đến mức đó sao?!”

Câu cuối cùng tôi gần như hét lên.

Phòng khách lập tức rơi vào im lặng chết chóc.

Chỉ còn tiếng nức nở nghẹn ngào của Thiệu Hi vang lên vì bị tôi làm cho sợ hãi.

Cố Lâm Xuyên như bị tôi đánh trúng điểm yếu, đứng sững tại chỗ.

Cơn giận dữ đóng băng trên gương mặt anh, ánh mắt liên tục thay đổi – kinh ngạc, bối rối, thậm chí có chút… hoảng loạn không thể tin nổi.

Anh như muốn phản bác, môi mấp máy vài lần, nhưng cuối cùng lại không nói ra được một chữ nào.

Anh nhìn tôi, nhìn Thiệu Hi đang run rẩy trong lòng tôi, ánh mắt sâu thẳm cuối cùng cũng sụp đổ.

Lớp phòng bị lạnh lùng trong đáy mắt anh vỡ vụn từng chút một.

Thân hình cao lớn của anh loạng choạng, như bị rút cạn toàn bộ sức lực.

Mệt mỏi và bất lực bao trùm lấy anh.

Anh lùi về sau một bước, tựa người vào bức tường lạnh lẽo phía sau.

Ánh hoàng hôn len qua cửa sổ sát đất chiếu vào, phủ lên người anh một tầng ánh sáng mờ vàng.

Người đàn ông từng tung hoành thương trường, luôn kiểm soát mọi thứ trong tay, lúc này lại hiện ra với dáng vẻ cô độc và… mong manh chưa từng thấy.

Anh đưa tay lên, mạnh mẽ lau mặt, giọng nói khản đặc, gần như vỡ vụn:

“Tôi… không hề quên.”

Tôi khựng lại.

Anh ngẩng đầu, đôi mắt đầy tơ máu, trong đó là vô vàn cảm xúc đan xen: đau đớn, hối hận, và một sự bất lực sâu thẳm.

“Hôm sinh nhật em… tôi đã đặt bàn, mua quà.”

Anh mở miệng rất khó khăn, từng chữ như rút ra từ cổ họng:

“Chiều hôm đó, ba của Tô Vãn bị nhồi máu cơ tim, phải vào ICU.

Cô ấy vừa về nước, không quen ai, bối rối hoảng loạn, gọi điện cho tôi, khóc lóc cầu xin tôi giúp…

Đó là cha của cô ấy, Thiệu Hà Ninh. Tôi không thể mặc kệ.”

Anh nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, trong mắt chỉ còn lại sự mệt mỏi sâu sắc và chút giễu cợt với chính mình:

“Tôi ở bệnh viện cả đêm, liên hệ bác sĩ, xử lý thủ tục…

Điện thoại hết pin.

Đến khi tôi về được nhà hàng… thì đã là rạng sáng hôm sau.”

Anh nhìn tôi, ánh mắt chân thật đến tuyệt vọng:

“Thiệu Hà Ninh, tôi không định biện hộ.

Tôi thật sự… đã khiến em thất vọng, rất nhiều lần.

Những lúc em cần tôi nhất, có thể tôi… luôn vắng mặt.

Tôi cứ nghĩ… mình còn nhiều thời gian.”

Anh ngừng lại, ánh mắt dừng trên người Thiệu Hi, đầy đau đớn và hối hận.

“Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ…”

Giọng anh nghẹn lại, mang theo nỗi đau không thể diễn tả,

“Chưa bao giờ nghĩ, em sẽ mang theo con tôi… biến mất như vậy.

Ba năm…

Thiệu Hà Ninh, ba năm trời!”

Anh bất ngờ đứng thẳng dậy, không còn tựa vào tường nữa.

Bóng dáng cao lớn của anh dưới ánh hoàng hôn kéo dài vô tận, toát lên vẻ quyết liệt như dốc hết vốn liếng.

Từng bước từng bước tiến lại gần tôi, ánh mắt anh không còn lạnh, không còn giận, chỉ còn nỗi đau thẳm sâu và… lời cầu xin câm lặng.

“Tôi biết, tổn thương trước kia không thể bù đắp.

Tôi biết, tôi có nói gì cũng vô ích.”

Anh dừng lại cách tôi một bước chân, ánh mắt không rời khỏi tôi và cả Thiệu Hi trong lòng tôi.

“Nhưng Thiệu Hi là con trai tôi.”

Giọng anh trầm thấp mà kiên định, mang theo sự cứng cỏi không thể lay chuyển:

“Chuyện này, vĩnh viễn không thể thay đổi.

Thằng bé cần có cha. Cũng cần có mẹ.”

Anh hít sâu một hơi, như gom hết can đảm trong đời mình, nói ra câu nói khiến trái tim tôi như ngừng đập:

“Thiệu Hà Ninh, chúng ta tái hôn đi.”

Không phải là mệnh lệnh, không phải là thông báo, mà giống như một lời thỉnh cầu… dốc hết canh bạc cuối cùng.

Phòng khách im lặng đến chết chóc.

Tiếng nức nở của Thiệu Hi cũng dần nhỏ lại, bé mở to đôi mắt đẫm lệ, rụt rè nhìn người chú cao lớn trước mặt với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Ánh hoàng hôn kéo dài bóng của ba người chúng tôi, quấn chặt lấy nhau.

Tôi nhìn Cố Lâm Xuyên.

Trên gương mặt anh lúc này không còn sự lạnh lùng hay kiêu ngạo như mọi khi, chỉ còn lại sự chân thành gần như hèn mọn và nỗi đau sâu không thấy đáy.

Trong đôi mắt luôn quen với việc khống chế mọi thứ, lúc này phản chiếu rõ ràng bóng hình của tôi — cùng đứa con ruột thịt anh vừa mất rồi lại tìm được.

Không khí đặc quánh đến nghẹt thở.

Vài giây trôi qua dài như cả thế kỷ.

Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng Thiệu Hi, dỗ dành bé, rồi ngẩng đầu, đối diện ánh mắt chứa tia hy vọng cuối cùng của Cố Lâm Xuyên.

“Cố Lâm Xuyên,”

Giọng tôi bình thản, bình thản như mặt biển sau cơn bão, chết lặng:

“Muộn rồi.”

Ba chữ ấy vang vọng rõ ràng trong phòng khách xa hoa, rộng lớn.

Tia sáng cuối cùng trong mắt Cố Lâm Xuyên vụt tắt.

Cơ thể cao lớn của anh khẽ lảo đảo, sắc mặt dưới ánh chiều tà trở nên xám xịt.

Anh há miệng, như muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại như bị bóp nghẹt, chẳng thể phát ra tiếng nào.

“Thiệu Hi là con anh, điều đó tôi chưa bao giờ phủ nhận, cũng không thể phủ nhận.”

Tôi ôm con, từng chữ từng lời rõ ràng:

“Anh muốn thực hiện trách nhiệm làm cha, muốn đồng hành cùng con lớn lên, muốn cho con điều kiện điều trị và tương lai tốt nhất — tôi không ngăn cản anh, cũng không có lý do để ngăn.

Đó là quyền của anh.

Và là điều con xứng đáng được nhận.”

Tôi dừng lại, ánh mắt lướt qua căn biệt thự lạnh lẽo và xa hoa này, giọng nói không gợn chút cảm xúc:

“Nhưng giữa tôi và anh… đã kết thúc từ lâu rồi. Kể từ khi Tô Vãn gửi tin nhắn đó, kể từ khi anh chọn chạy đến bệnh viện mà quên nói với tôi một câu, kể từ khi anh mặc nhiên để cô ta ‘nhắc nhở’ tôi — mọi thứ, đã chấm dứt hoàn toàn.”

“Tái hôn sao?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)