Chương 5 - Khi Tình Yêu Đổi Thay
17
“Ngươi là cái thứ gì mà cũng dám cản ta! Một lũ tiểu nhân nịnh hót! Trước kia thì như lũ chó vẫy đuôi với bản thiếu gia, giờ Bùi Thanh Tiêu tên tạp chủng kia vừa đến đã quay sang vẫy đuôi với hắn!”
Đại bá mẫu sợ đến tái mặt, Thẩm Ngọc Trì tưởng mình có chút mặt mũi trước mặt Bùi Lăng An, run rẩy tiến lên khuyên ngăn lại bị một ấm trà nóng ném trúng đầu.
“Cút!”
Thẩm Ngọc Trì sững sờ một lát mới ôm mặt khóc thét lên, đau đớn đến mức lăn lộn dưới đất.
Đại bá mẫu ngẩn người, chẳng màng đến việc Bùi Lăng An vẫn đang đập phá, bò lê bò càng tới ôm lấy con gái: “Ngọc Trì! Ngọc Trì! Con sao thế này? Đừng làm mẹ sợ… Ngọc Trì!”
Khi ta đến sảnh hoa, nhìn thấy chính là cảnh tượng hỗn loạn như vậy.
“Bùi Lăng An, ngươi phát điên cái gì đấy?”
Dù ta và Thẩm Ngọc Trì không hòa thuận nhưng cũng bị tiếng hét thảm thiết của nàng ta làm cho giật mình.
Bùi Lăng An lại chẳng thèm liếc nhìn nàng ta lấy một cái, lao thẳng về phía ta: “Thẩm Ngọc Tố! Nàng—”
Ta vô thức lùi lại nửa bước, mấy tráng đinh lập tức vây quanh bảo vệ ta phía sau.
“Cút ra!” Bùi Lăng An xô đẩy họ.
Thấy gia nhân không mảy may lay chuyển, hắn lại nhìn ta, mở miệng định mắng nhiếc nhưng rồi khựng lại, hít một hơi thật sâu, hạ giọng nói: “Ta chỉ muốn nói với nàng vài câu thôi.”
“Cứ nói ở đây đi.”
Bùi Lăng An nghiến răng, vậy mà lại nhẫn nhịn được: “Ta không bắt nàng xin lỗi nữa, Ngọc Tố, nàng cũng đừng vì muốn chọc tức ta mà gả cho Bùi Thanh Tiêu. Ta cưới nàng, tháng sau chúng ta thành thân được không? Lễ vật ta đã chuẩn bị xong cả rồi, nếu không phải tại nàng cứ vì chiếc trâm mà giận dỗi ta thì ngày cưới của chúng ta đã định xong từ lâu rồi!”
Ta tự nhận mình là kẻ nhanh mồm nhanh miệng. Vậy mà lúc này lại bị hắn làm cho nghẹn lời, không nói được câu nào.
Trên đời này… sao lại có kẻ mặt dày vô liêm sỉ đến mức này cơ chứ!?
Thấy ta im lặng, Bùi Lăng An tưởng đã đoán trúng tâm ý của ta, thần sắc cũng dịu lại: “Được rồi, bảo họ tránh ra đi. Ta đưa nàng đi xem bộ hỉ phục ta chuẩn bị cho nàng, ta đã thuê ba mươi tú nương thêu ròng rã nửa năm trời, là loại thêu Tô Châu mà nàng thích nhất đấy…”
“Bùi Lăng An.” Cuối cùng ta cũng không nhịn được mà ngắt lời hắn: “Ta vốn biết ngươi tự phụ, nhưng không ngờ ngươi lại trơ trẽn đến mức này. Vì chọc tức ngươi mà gả cho Bùi Thanh Tiêu? Ngươi tưởng ngươi có điểm nào bì kịp chàng ấy? Xét về xuất thân, chàng ấy là đích trưởng, ngươi là con của kế thất; xét về văn tài, chàng ấy mười chín tuổi đã trúng cử, mùa xuân năm sau chưa chắc không thể kim bảng đề danh; xét về tính tình, chàng ấy lại càng mạnh hơn ngươi gấp vạn lần. Ngươi lấy đâu ra sự tự tin đó mà cho rằng ta sẽ bỏ minh châu để chọn mắt cá?!”
Sắc mặt Bùi Lăng An từ xanh chuyển sang trắng, không thể tin nổi nhìn ta: “Nàng… ý nàng là sao? Chẳng phải nàng luôn dành tình sâu nghĩa nặng cho ta…”
“Tình sâu nghĩa nặng? Ngoài thân phận con cháu họ Bùi ra, xin hỏi ngươi có điểm nào đáng để ta nhìn thêm một cái?”
“Chẳng lẽ từ trước đến nay, nàng đều là vì ta là con cháu họ Bùi nên mới…” Bùi Lăng An loạng choạng lùi lại mấy bước, mặt trắng bệch như tờ giấy: “Không, không thể nào, nàng yêu ta, nàng thật lòng yêu ta mà Ngọc Tố. Nàng đã đội tuyết đi mua hạt dẻ cho ta, vì ta mà học tỳ bà đến rướm máu ngón tay. Còn năm ấy đi săn mùa đông, cũng là nàng tìm thấy ta đầu tiên… Nàng quên hết rồi sao!”
18
Ta đang định lên tiếng thì một giọng nói thanh thoát vang lên sau lưng: “Ngươi đã biết rõ những gì nàng từng hy sinh cho mình mà vẫn khinh khỉnh coi thường, vứt bỏ như cỏ rác, vậy thì ngươi lại càng không xứng đáng, không đáng để nàng yêu.”
Bùi Thanh Tiêu bước tới trước mặt ta, khẽ chắn cho ta phía sau.
Ta thuận thế nắm lấy ống tay áo chàng, vốn định diễn kịch nhưng khi lớp gấm vóc mềm mại rơi vào lòng bàn tay, lòng ta bỗng dâng lên một cảm giác an tâm lạ kỳ.
Bùi Lăng An nhìn chằm chằm vào tay ta, bất chợt ngước mắt lên, ánh mắt sắc lẹm như muốn ăn tươi nuốt sống đâm về phía Bùi Thanh Tiêu: “Vậy ngươi tưởng Thẩm Ngọc Tố thật lòng với ngươi sao! Chẳng qua vì ngươi là đích trưởng tử nhà họ Bùi mà thôi! Ta nói cho ngươi biết, nàng ta đã xem qua chân dung của mẹ ngươi, chắc chắn là nhận ra ngươi nên mới làm vậy!”
Tay ta bỗng siết chặt lại. Bùi Thanh Tiêu nghiêng người, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta.
“Vậy thì chẳng phải rất tốt sao? Nếu không có thân phận này, ta làm sao xứng đứng bên cạnh nàng.”
Ta không ngờ Bùi Thanh Tiêu lại có thể nói ra những lời như vậy.
Không chỉ Bùi Lăng An mà cả ta cũng sững sờ.
Nhưng sau đó, không ai trong chúng ta nhắc lại chuyện này nữa.
Ta là giả vờ ngốc.
Còn Bùi Thanh Tiêu tại sao không nhắc, ta không biết, cũng chẳng muốn tìm hiểu. Tóm lại, mục đích của ta đã đạt được.
Hôn sự của chúng ta được định vào tháng Ba năm sau, sau kỳ thi xuân.
Bùi Thanh Tiêu vẫn đi dự thi, Bùi công hết sức ủng hộ chuyện này, thời bấy giờ con em thế gia đa phần dựa vào ấm phong để làm quan, người thực sự tham gia khoa cử chẳng có mấy ai.
Nhưng những con em thế gia xuất thân từ khoa cử, không ai là không được Thánh thượng trọng dụng.
Ngày lại mặt cũng là ngày bảng vàng đề tên.
Vì ta đã đón mẹ ra ngoài nên chúng ta không về Thẩm gia mà đến Tống trạch nơi mẹ ta đang ở.
Khi quan báo hỷ khua chiêng gõ trống tìm đến cửa, Bùi Thanh Tiêu đang ngồi trò chuyện với mẹ ta, nhưng tay không hề nhàn rỗi, chàng thành thục bóc từng hạt hướng dương đặt vào đĩa nhỏ trước mặt ta.
Nhìn hành động của chàng, mẹ ta vốn đã mỉm cười nay lại càng cười không dứt miệng.
“Trúng rồi! Đại thiếu gia! Trúng rồi!” Gia nhân nhà họ Bùi vừa reo hò vừa chạy vào nhà, mặt mày rạng rỡ: “Tống phu nhân, Đại thiếu gia, phu nhân, Đại thiếu gia trúng rồi! Đỗ rồi! Tiến sĩ cập đệ! Chỉ đứng sau Trạng nguyên thôi!”
Chỉ đứng sau Trạng nguyên, vậy chính là Bảng nhãn. Mẹ ta vui mừng khôn xiết, vội vàng thưởng một khối bạc lớn, rồi hối thúc chúng ta quay về Bùi gia.
Khi về đến Bùi gia, Bùi công lại càng hớn hở, mời tất cả những người có vai vế trong tộc đến dự.
Con em thế gia đỗ Tiến sĩ vốn đã hiếm, huống chi còn là thứ hạng cao như vậy. Chỉ có Bùi phu nhân là cáo bệnh không tiếp khách.
Từ khi Bùi Thanh Tiêu trở về Bùi gia, bà ta chẳng mấy khi không “bệnh”.
Đón tiếp khách khứa mãi đến khuya, Bùi công còn giữ Bùi Thanh Tiêu lại để tâm sự đêm khuya, ta dẫn tỳ nữ trở về viện của mình.
Đang đi dưới hành lang thì bị một người gọi giật lại.
Là Bùi Lăng An.
Ngày đó hắn đại náo Thẩm gia, về nhà bị Bùi công dùng gia pháp đánh ba mươi roi, đau đến mức mấy hôm trước mới có thể ra khỏi cửa.
Môi Bùi Lăng An mấp máy vài cái: “Chúc mừng.”
Ta khẽ gật đầu rồi định lướt qua hắn.
Hắn lại gọi ta: “Thẩm Ngọc Tố, ta hối hận rồi.”
Ta không ngoảnh đầu lại.
Hắn ở sau lưng ta, chẳng thèm kiêng dè đám gia nhân đầy sân: “Ta không hề yêu thích Thẩm Ngọc Trì, trước đây đối xử khác biệt với nàng ta chẳng qua là muốn chọc tức nàng, để hoàn thành vụ cá cược một trăm lần từ hôn mà thôi.”
19
“Thẩm Ngọc Tố, người ta thích là nàng, cũng chỉ có nàng thôi!”
Ta đứng khựng lại. Bùi Lăng An không tự chủ được bước về phía ta vài bước, nhưng lại bị lời nói của ta đóng đinh tại chỗ.
“Tiểu thúc, lời này không thỏa đáng, đừng nói thêm nữa, nếu không ta phải bẩm báo với thân phụ rồi.”
“Ngoài ra, đã cưới Ngọc Trì rồi thì hãy đối xử tốt với muội ấy.”
Ấm trà nóng ngày hôm đó đã hủy hoại khuôn mặt của Thẩm Ngọc Trì.
Đại bá phụ của ta, người cả đời nhu nhược, cuối cùng vì đứa con gái duy nhất mà cứng rắn được một lần, chạy lên tận Kim Loan Điện cáo trạng Bùi Lăng An.
Thánh thượng vốn định nể mặt Bùi công mà trừng phạt nhẹ nhàng, nhưng Bùi công lại nói Bùi Lăng An đã hủy hoại cả đời người con gái nhà người ta thì phải chịu trách nhiệm, lệnh cho Bùi Lăng An phải cưới Thẩm Ngọc Trì.
Ngày cưới của họ diễn ra sau đám cưới của ta và Bùi Thanh Tiêu nửa tháng, nhưng so với sự thịnh soạn trong đám cưới của chúng ta thì hôn lễ của họ đơn giản hơn nhiều.
Một là vì cuộc hôn nhân này chẳng lấy gì làm vinh quang, hai là Bùi Lăng An oán thán đầy trời, thậm chí mang thân bệnh mấy lần chạy trốn khỏi đám cưới nhưng đều bị Bùi công bắt trở về.
Cuối cùng, họ vẫn thành thân.
Ngày ngày náo loạn đến gà bay chó sủa, trở thành đôi phu thê oán hận nổi danh khắp Trung Đô. Những vết sẹo trên mặt Bùi Lăng An hiện giờ chính là “kiệt tác” của Thẩm Ngọc Trì.
Vốn dĩ Bùi công định xin một chức ấm phong cho Bùi Lăng An, dù sao cũng là con trai mình, nhưng Bùi công sai người truyền gọi ba bốn lần mà hắn không tới, giận quá tự mình đến viện tìm người.
Lại đúng lúc bắt gặp Bùi Lăng An và Thẩm Ngọc Trì đang náo loạn đảo lộn trời đất trong sân, trong lúc đó còn không ngớt nhắc đến tên ta và Bùi Thanh Tiêu.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Bùi công thở dài thườn thượt.
“Đứa con này mà làm quan thì e là tai họa của họ Bùi ta. Thôi vậy, tìm cho nó một công việc khác đi.”
Thế là, vị Bùi thiếu gia thanh cao tự phụ nhất lại phải hạ mình làm tiên sinh ở học viện.
Bùi Lăng An làm sao cam tâm, nhưng thủ đoạn của Bùi công vô cùng quyết liệt, không làm tiên sinh? Vậy thì về quê làm ruộng.
Hắn chỉ đành thỏa hiệp.
“Ngọc Tố…”
Bùi Lăng An há miệng, định nói thêm gì đó. Ta chỉ dặn gia nhân đi bẩm báo với Bùi công, rồi không ngoảnh đầu lại mà rời đi.
Tuy đã thành thân nhưng ta chưa bao giờ quên kế hoạch khi gả vào Bùi gia. Sinh hạ tử tức, đứng vững gót chân, rồi để phu quân “bệnh mất”.
Mùa thu năm thứ hai, ta sinh được một đứa con gái.
Nhìn vẻ mặt ôn nhu của Bùi Thanh Tiêu khi cẩn thận bế đứa trẻ trong tã lót, bàn tay ta đang nắm chặt góc chăn từ từ nới lỏng.
Thôi vậy, tạm tha cho chàng một mạng, nhà họ Bùi vẫn còn nam đinh, con gái ta cần có cha và anh em làm chỗ dựa.
Năm thứ năm, ta lại sinh được một bé trai.
Lần này địa vị của ta đã vững chắc, đã đến lúc tiến hành kế hoạch, nhưng nghĩ đến lời cảnh cáo của Bùi công, ta lại nảy sinh ý thối lui…
Thôi vậy, đợi con trai lớn lên rồi tính, con cái còn nhỏ, không thể thiếu sự phò tá của người cha.
Năm thứ mười hai, Bùi công tạ thế.
Các con của ta đều đã khôn lớn, không còn quá cần đến cha nữa, ta có thể thực hiện chuyện chưa thành năm xưa.
Nhưng Bùi Thanh Tiêu đã hứa mùa hè năm sau đưa ta đi Giang Nam ngắm hoa sen, thôi thì cứ đợi ngắm hoa sen xong rồi hãy ra tay vậy…
Mùa xuân năm thứ mười bảy, con gái thành thân. Không được, ta nhất định phải ra tay, cứ thế này mãi thì…
20
Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên đầu ta.
Bùi Thanh Tiêu nay đã làm đến chức Thị trung, nhưng mỗi ngày trước khi đến công đường vẫn sẽ hôn ta một cái rồi mới rón rén dậy sớm.
Ở những gia đình khác, khi phu quân dậy, thê tử đều phải dậy theo hầu hạ.
Nhưng từ khi ta và Bùi Thanh Tiêu thành thân, ta chưa từng dậy sớm hầu hạ chàng một lần nào. Ngược lại, những ngày chàng được nghỉ ngơi thì lại hầu hạ ta nhiều hơn.
Ta là đang nói về… phương diện đó.
Đôi khi ta thường bị chàng “hầu hạ” cho tỉnh giấc.
Dường như nhận thấy ta đang mơ màng mở mắt, Bùi Thanh Tiêu vén tóc cho ta, khẽ nói: “Vẫn còn sớm, Ngọc Tố, nàng ngủ thêm chút đi. Lúc tan làm ta sẽ mang về cho nàng món kem tuyết mà nàng thích nhất, có được không?”
Ta lẩm bẩm đáp một tiếng: “Được.”
… Thôi vậy. Không ra tay nữa.
Ta còn phải ăn kem tuyết mà.