Chương 4 - Khi Tình Bạn Trở Thành Sát Thủ

Nhưng khi tôi vừa đứng dậy định bước đi, anh lại kéo tay tôi lại:

“Ý em là gì?”

Tôi nhìn anh đầy nghi hoặc:

“Anh không vừa nói là trong sạch sao? Vậy thì cứ thoải mái đi!”

Khi tôi mở cửa ra, Tô Mộng đã đứng chờ sẵn bên ngoài.

Cô ấy căng thẳng, bất an, đôi mắt đỏ hoe run rẩy như con thỏ bị hoảng sợ.

“Thư Ninh, không phải như cậu nghĩ đâu, nghe mình giải thích đã!”

“Không cần đâu, Châu Vũ Hành giải thích rõ rồi.”

Cô ấy lại càng hoảng loạn, lập tức quay sang nhìn Châu Vũ Hành, rồi lại nhìn tôi.

“Anh ấy nói gì với cậu vậy?”

Tôi cười nhạt:

“Anh ấy nói gì, chẳng lẽ cậu không biết à?”

Châu Vũ Hành lúc này lại lên tiếng:

“Em đừng dọa cô ấy. Anh với cô ấy thật sự chẳng có gì cả.”

Tô Mộng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tôi hiểu quá rõ hai người này.

Có lúc tôi biết ơn sự thân thuộc đó, nhưng có lúc, tôi lại hận chính điều đó.

“Tô Mộng,” tôi nhìn cô ấy, “hôm nay cậu ra ngoài quên khóa vòi nước.

Lần sau nhớ cẩn thận hơn. Căn hộ đó là bố mẹ tôi để lại cho tôi, Châu Vũ Hành không có quyền quyết định gì ở đó cả.

Ba ngày nữa dọn đi nhé, được chứ?”

Đôi mắt Tô Mộng mở to kinh hãi, cả người run lên như sắp ngã.

Châu Vũ Hành bước lên định nói gì đó.

Tôi xua tay ra hiệu cho anh im lặng.

“Mọi người đều ở đây cả, đừng bắt tôi phải làm lớn chuyện.”

Tôi quay lưng bước đi, không hề ngoảnh lại.

Nghe nói sau khi tôi đi, Tô Mộng ngất xỉu.

Chính Châu Vũ Hành nói với tôi điều đó khi quay về dọn đồ.

“Anh để cô ấy ở căn hộ cũ là vì Tạ Dương cứ tìm đến làm phiền.

Ban đầu định bàn với em, nhưng lúc đó em cứ suy nghĩ lung tung, nghi ngờ lung tung.

Bọn anh chỉ không muốn em hiểu lầm thôi.”

Anh nói tiếp:

“Giờ cứ tạm thời bình tĩnh lại một thời gian.

Anh về văn phòng luật sư vài hôm, tiện thể chăm sóc Tô Mộng.”

“Châu Vũ Hành,” tôi gọi anh lại, “anh thích Tô Mộng rồi đúng không?”

Châu Vũ Hành nhìn tôi, ánh mắt lạnh tanh, bật cười nhạt:

“Lý Thư Ninh, em đừng có quá đáng quá!”

Anh quay người bỏ đi, không chút do dự.

Tự nhiên tôi lại nhớ đến một câu nói của Tạ Dương.

Lúc đó Tô Mộng khóc, chất vấn hắn:

“Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?

Anh đã nói sẽ yêu em cả đời cơ mà!”

Còn Tạ Dương thì sao?

Gương mặt lạnh lùng, giọng điệu dửng dưng:

“Trên đời này mọi thứ đều có thể thay đổi.

Tại sao tôi lại không thể đổi?

Tại sao tình cảm của tôi dành cho em lại không thể thay đổi?”

Điều buồn cười nhất là… rõ ràng kẻ phản bội là hắn.

Người thay lòng cũng là hắn.

Vậy mà cuối cùng, hắn lại có thể nói ra câu đó mà không thấy xấu hổ:

“Tôi chưa bao giờ định ly hôn với em.”

Như thể việc hắn không ly hôn với cô ấy là một dạng… ban ơn vậy.

7

Chiều hôm sau, tôi đến bệnh viện.

Trước khi đến đó, tôi ghé qua văn phòng luật của Châu Vũ Hành.

Anh không có mặt.

Đồng nghiệp của anh nói với tôi:

“Giờ này chắc anh ấy đang đi ăn, mấy hôm nay cứ đúng giờ là đến bệnh viện…”

Nói đến đây, người đó đột nhiên ngập ngừng, có chút lúng túng nhìn tôi.

“Anh ấy chỉ là người tốt, đối xử với ai cũng tử tế thôi, chị đừng nghĩ nhiều.”

Tôi mỉm cười rời đi.

Châu Vũ Hành là người tốt sao?

Không đâu.

Ngược lại, anh ấy còn khá lạnh lùng.

Với anh, chuyện của bản thân và chuyện của người khác luôn được phân biệt rất rõ ràng.

Anh từng nói:

“Không đồng cảm là quy tắc nghề nghiệp của anh, cũng là sự tôn trọng dành cho bản thân và người khác.”

Bao nhiêu năm qua anh chưa từng mập mờ với ai, cũng không làm bất kỳ việc gì có thể gây hiểu lầm.

Nếu anh đối xử tốt với ai, chắc chắn là từ tâm can.

Khi tôi đến bệnh viện, Châu Vũ Hành đang dỗ Tô Mộng ăn cơm.

“Em ăn một chút đi, hôm nay toàn là món em thích mà.

Đừng làm hại sức khỏe mình nữa.

Chuyện đó để anh lo, anh sẽ giải quyết, anh sẽ đi gặp Thư Ninh nói chuyện!”

Với tôi?

Nói chuyện gì?

Tôi còn đang hoang mang thì Tô Mộng bỗng nắm chặt lấy tay Châu Vũ Hành, hoảng loạn:

“Anh đừng! Anh đừng nói với Thư Ninh! Đây là chuyện của em, không liên quan đến hai người!

Em sẽ tự giải quyết, đừng xen vào, đừng tìm Thư Ninh.”

Châu Vũ Hành cau mày:

“Em tự giải quyết kiểu gì?

Nói cho anh biết em tính làm sao?”

Tô Mộng cắn môi, vẻ mặt bất lực, yếu ớt.

Châu Vũ Hành thở dài, đưa tay xoa nhẹ mái đầu cô ấy:

“Đừng sợ, có anh ở đây.”

Tôi đứng ngay ngoài cửa, lặng lẽ chứng kiến tất cả.

Cơn đau nhói nơi tim khiến tôi phải cắn nhẹ đầu lưỡi để lấy đau trị đau.

“Các người muốn nói chuyện gì với tôi?”

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy tôi, Tô Mộng lập tức giật mình rút tay ra khỏi Châu Vũ Hành.

Châu Vũ Hành khựng lại, thu tay về, vẻ mặt thoáng mất mát.

Tô Mộng nhìn tôi, đôi mắt hoảng loạn, vội gượng cười:

“Thư Ninh, cậu tới rồi à.”

Tôi không biểu lộ cảm xúc, lướt nhìn cô ấy rồi quay sang Châu Vũ Hành.

“Nói đi, hai người định nói gì với tôi?”

“Không! Không có gì cả!” Tô Mộng lập tức phủ nhận.

Nhưng Châu Vũ Hành lại bước lên một bước:

“Có chuyện muốn nhờ em giúp.”

“Tôi bảo anh im đi, Châu Vũ Hành!”

Tô Mộng muốn ngăn lại, nhưng anh không để cô ấy có cơ hội.

Anh nói:

“Thư Ninh, mình ly hôn đi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)