Chương 3 - Khi Tình Bạn Trở Thành Sát Thủ

Quá nhiều dấu hiệu khiến lòng tôi ngày càng nặng nề.

Sợi dây trong tim tôi, đứt từ lúc nào?

Chắc là vào đêm đó.

Cả hai chúng tôi đều đang ngủ, thì điện thoại của anh đổ chuông.

Nửa tỉnh nửa mê, anh “alo” một tiếng.

Không biết đầu bên kia nói gì, anh lập tức bật dậy khỏi giường.

“Khóc gì chứ? Đừng sợ, em chỉ cần đóng chặt cửa rồi gọi cảnh sát, anh đến ngay!”

Giọng anh bình tĩnh, thậm chí còn mang theo ý cười.

Nhưng động tác tìm đồ lại vừa vội vừa rối.

Châu Vũ Hành luôn là người điềm tĩnh.

Lần đầu tiên tôi thấy anh hoảng loạn đến vậy.

Nhưng dù hoảng, anh vẫn cố gắng an ủi người ở đầu dây bên kia.

Cảm giác đó… khiến tôi rất khó chịu.

Tôi hỏi:

“Có chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”

Anh nói:

“Tạ Dương lại tìm Tiểu Mộng gây chuyện. Em ngủ đi, anh chạy qua đó một lát.”

“Tại sao cô ấy không gọi cho em?” Tôi gần như bật thốt.

Châu Vũ Hành quay lại nhìn tôi, ánh mắt sắc như dao.

“Em chẳng quan tâm cô ấy sống chết, chỉ biết để ý mấy chuyện vặt?

Lý Thư Ninh, em quá đáng rồi đó. Cô ấy là bạn thân của em cơ mà!”

Đúng thế, cô ấy là bạn thân nhất của tôi.

Nhưng lúc hoảng loạn, người cô ấy gọi lại là chồng tôi.

Châu Vũ Hành tức giận đến mức gần như đập cửa bỏ đi.

Tôi đứng ngây người thật lâu, kìm nén cảm xúc rồi vẫn quyết định đi theo sau.

Khi tôi đến nơi, cửa nhà Tô Mộng mở toang.

Tiếng cô ấy nức nở rất rõ.

Và xen lẫn là giọng an ủi nhẹ nhàng của Châu Vũ Hành.

“Đừng khóc nữa, không sao đâu. Anh đến rồi mà, hắn không làm gì em được đâu.”

Tôi không nghe thêm, mà bước thẳng vào.

Nhìn hai người đang ôm nhau, tôi hỏi:

“Hai người đang làm gì vậy?”

Sau này nghĩ lại, tôi thấy… có lẽ lúc đó tôi nên sợ.

Sợ nghe quá nhiều.

Sợ họ nói ra những điều tôi không muốn đối mặt.

5

Châu Vũ Hành dạo này rất chăm đi làm, đi từ sớm,khi tôi thức dậy thì anh đã không còn ở nhà.

Anh ấy mua bữa sáng cho tôi, đặt lên bàn, còn để lại một mảnh giấy nhắn, dặn tôi nhớ ăn.

Tôi nhìn đống đồ ăn trên bàn thật lâu, cuối cùng vẫn không đụng đến.

Đến trưa, tôi nhận được cuộc gọi từ ban quản lý toà nhà.

Họ hỏi có phải nhà tôi quên khóa vòi nước hay không, vì cư dân tầng dưới than phiền bị thấm nước.

Nghe vô lý thật sự.

Căn hộ đó đã lâu không có ai ở, thậm chí van tổng tôi còn khoá rồi, sao có thể rò nước được?

Tôi cuống cuồng chạy đến.

Không ngờ đúng thật là do bên mình.

Vòi nước trong phòng tắm đang chảy ào ào, nước trên sàn đã tràn cả ra ngoài.

Tôi vội vàng khoá vòi nước lại, rồi xuống tầng dưới xin lỗi hàng xóm và thương lượng chuyện bồi thường.

Tôi cười trừ, nghe người ta trách mắng, phàn nàn, cuối cùng cũng giải quyết xong xuôi.

Tiễn hàng xóm về, mặt tôi lập tức lạnh tanh.

Ban quản lý hỏi tôi có phải đã cho thuê căn hộ đó không, vì họ không biết ai đang sống ở đó.

Đúng vậy, là ai đang sống trong đó?

Là Tô Mộng.

Thật không thể tưởng tượng nổi.

Ngay cả tôi cũng không ngờ được.

Khi tôi nhìn thấy tấm ảnh của cô ấy và con trai đặt trên tủ, tôi thật sự choáng váng mất vài giây.

Tôi mù thật rồi sao?

Tôi cứ tưởng mình đủ bình tĩnh.

Nhưng khi rút điện thoại định gọi cho ai đó, tay tôi lại run cầm cập.

Thật mất mặt, run như thể đang sàng gạo.

Tôi hít sâu một hơi, cố nén lại cảm giác muốn gào lên, rồi gọi cho Châu Vũ Hành.

Không ai bắt máy.

Gọi cho Tô Mộng.

Vẫn không ai bắt máy.

Tôi phải nghĩ sao đây?

Tôi còn có thể nghĩ được gì nữa?

Không chần chừ thêm giây nào, tôi lao thẳng đến công ty của Châu Vũ Hành.

Anh ấy có thể không ở đó, cũng có thể có.

Nếu anh có mặt, tôi nên nói gì?

Suốt đoạn đường đầu tôi rối như mớ bòng bong.

Nhưng tôi lại không ngờ sẽ thấy Tô Mộng ngồi trong văn phòng của Châu Vũ Hành, mặc nguyên bộ đồ công sở.

Cô ấy đang ngồi, còn Châu Vũ Hành thì đứng sau lưng cô ấy.

Anh cúi người, một tay chống bàn, tay kia cầm chuột máy tính, bao trọn Tô Mộng trong vòng tay.

Anh vừa cười vừa nói điều gì đó.

Tô Mộng ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy tin tưởng.

“Rầm!”

Tôi đẩy mạnh cửa, cánh cửa đập vào tường, vang lên một tiếng giòn tan.

6

Châu Vũ Hành nói:

“Anh chỉ muốn giúp cô ấy.

Cô ấy rời khỏi xã hội quá lâu rồi, giờ tìm việc rất khó.

Đúng lúc anh đang thiếu trợ lý, nên để cô ấy thử làm tạm.

Nếu cô ấy hứng thú thì có thể học cao học ngành luật, dù là học nâng cao hay chuyển sang công việc liên quan đều là hướng đi tốt.”

Một Châu Vũ Hành như thế khiến tôi cảm thấy xa lạ.

“Tôi không ngờ luôn đấy, thì ra anh chu đáo như vậy.”

Châu Vũ Hành bực bội nhìn tôi.

“Em đừng nói móc. Anh với Tô Mộng không có gì hết. Người trong sạch thì không sợ!”

Tôi gật đầu:

“Hiểu rồi!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)