Năm tôi hai mươi tuổi, chỉ vì một tiếng “giết người rồi” của đứa em gái nuôi, cuộc đời tôi hoàn toàn rẽ sang một hướng khác.
Từ cô tiểu thư được cưng chiều trong đại viện, tôi trở thành hung thủ giết mẹ.
Từ thành phố Cảng đến vùng biên giới, tôi ngồi trên chuyến tàu lửa xanh lắc lư suốt ba ngày ba đêm.
Cách xa năm ngàn cây số, bốn mươi năm khiến tôi trở thành một bà lão còng lưng, già nua khốn khổ.
Cho đến khi tranh giành chai nhựa với đám người vô gia cư, tôi nhìn thấy tin tức trên màn hình lớn.
Tôi phát hiện cặp song sinh tôi từng sinh ra năm đó… vẫn còn sống.
Tôi nhe răng cười, để lộ nửa khuôn mặt bị axit ăn mòn, tay chân huơ loạn:
“Chai nhựa để cậu đấy. Tôi phải đi gặp con trai con gái mình.”
Tôi đã toại nguyện. Khi đang ăn dở cái bánh bao mốc cuối cùng, tôi gặp được họ.
Khu nhà cũ năm xưa giờ đã là cao ốc chọc trời.
Tôi lại hoảng loạn bỏ chạy khi nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy.
Bình luận