Chương 7 - Khi Tiền Đến, Lòng Người Thay Đổi
8
Tôi không giận, chỉ cười nhạt, gọi xe giúp cả nhà họ rồi quẹt thẻ tàu điện cho họ về — về căn hộ trống tôi từng mua để “che mắt thiên hạ”.
Căn hộ đó, tôi chẳng hề sửa sang gì, chỉ có một chiếc giường sắt và một tấm chăn cũ.
Cả nhà tám người họ, vốn tưởng tôi sống sung túc ở thành phố lớn, vừa bước vào đã sững sờ.
“Kim Ninh? Con sống ở đây thật à? Chỗ này sao mà ở được?”
Tôi gấp chăn gọn gàng, giọng khách khí nhưng dứt khoát:
“Dì, dượng à, chi phí ở thành phố cao lắm. Ba mẹ con lấy sạch tiền của con rồi, chắc hai người cũng nghe qua Giờ con chỉ có thể sống tạm ở đây thôi. Mấy hôm tới, chỗ này để hai người ở, con về công ty ngủ.”
Họ cười gượng, nhìn quanh căn phòng toàn tường xi măng xám xịt, chăn màn rách nát, hối hận vì đã mò đến.
“Ngày mai bọn ta định đi khám bệnh… con có thể—”
Tôi liền cướp lời, tươi cười nói:
“Nếu hai người cần con đi xếp hàng giúp, con sẵn lòng ngay!”
Họ nghe vậy thì hết hy vọng moi tiền, chỉ đành gật đầu.
Tối đó, cả nhà họ trải chiếu nằm la liệt trên sàn.
Còn tôi lái chiếc Maybach, thong thả trở về căn biệt thự của mình.
Vài ngày sau, họ lại tìm đến, bóng gió muốn tôi mời đi ăn.
Tôi thì mỗi ngày chỉ mang cho họ ít rau úa nhặt ở chợ, nấu sơ rồi mang đến.
Dì tôi bĩu môi, nói mát:
“Sống kiểu này ở thành phố thà về quê còn hơn.”
Tôi thản nhiên đáp:
“Con bị gia đình đuổi đi rồi. Dù khổ thế nào, con cũng chẳng định quay lại nữa.”
Tôi giả vờ rửa rau, nấu sơ vài món đơn giản, chờ họ ăn xong rồi mới rời đi.
Sau đó, tôi dứt khoát đi du lịch dài ngày, lấy cớ “tăng ca” để trốn họ.
Không lâu sau, ở quê lan tin: ba mẹ tôi bị mấy anh trai bỏ thuốc, muốn khiến hai người yếu đi để dễ ép ký di chúc.
Ba mẹ tôi hoảng quá, quay ra đầu độc lại anh cả.
Không ngờ thuốc quá mạnh — anh cả chết ngay tại chỗ.
Tiền bạc, đúng là thứ dễ khiến người ta hóa điên.
Số tiền hơn hai trăm nghìn mà tôi để lại “để sửa nhà” cũng bị họ hàng vét sạch, chẳng còn lấy nổi một tờ giấy nợ.
Còn tôi, đúng lúc ấy, âm thầm trở lại ngôi làng năm xưa.
Nơi này núi xanh nước biếc, gà vịt nuôi ở đây, đúng là chẳng nơi nào có vị ngon như thế.
Cái đùi gà béo ngậy năm nào — đã thành nỗi ám ảnh cả đời tôi.
Tôi thuê kín trang trại gà lớn nhất trong làng, dùng tên người khác, rồi thuê chính ba mẹ tôi làm công nhân nuôi gà cho mình.
Gà ăn không hết, tôi đóng gói mang đi bán.
Lợi nhuận nhiều vô kể — chẳng mấy chốc, gà của làng tôi trở thành đặc sản nổi tiếng.
Ngôi nhà mà họ chẳng đủ tiền sửa, cũng chẳng dám ở, đành phải bán rẻ.
Tôi ép giá xuống thấp nhất, rồi mua lại chính căn nhà ấy.
Ở thị trấn, tôi bắt đầu đầu tư, mua lại con phố tuổi thơ từng chơi đùa, biến nó thành khu phố đi bộ sầm uất.
Tôi cũng cho sửa sang lại phần mộ của ông nội, ngày nào cũng ghé thăm, ngồi nói chuyện một lúc.
Một hôm, mẹ tôi nghe nói “ông chủ” thích ăn món gà do bà làm, liền nấu hẳn một nồi lớn, mang đến tận trang trại để lấy lòng.
Bà đứng ngoài cổng nhìn mãi, thò đầu quan sát khắp sân.
Tôi tưởng là quản lý trang trại, liền lên tiếng nhẹ nhàng:
“Ai đấy?”
Mẹ tôi lập tức bước vào, ánh mắt lướt quanh căn nhà, càng nhìn càng thấy quen — nhưng những món nội thất xa hoa lại khiến bà bối rối.
Bà nhìn chiếc xe sang đỗ giữa sân, rồi ưỡn ngực, cất giọng nịnh nọt:
“Chào sếp ạ, nhà tôi dạo này khó khăn quá, muốn vào nói đôi lời.”
Nghe giọng bà, tôi hoảng hốt, vội lùi lại trốn sang phòng bên.
Nhưng mẹ tôi đã thấy nửa người tôi, tưởng tôi đang né tránh, liền bước nhanh đến kéo tay.
“Cô em ơi, để tôi nói đã, mấy đứa con tôi… Ninh Ninh?”
Bà kéo tôi ra khỏi góc phòng. Khi ánh mắt chạm nhau, tôi chỉ biết đứng ngây, lúng túng gọi:
“Mẹ…”
Mẹ tôi đảo mắt nhìn quanh căn biệt thự, rồi hướng ra xa, nơi chuồng gà đang hoạt động nhộn nhịp.
“Con… làm việc ở đây sao?”
9
Tôi bật cười ha hả, vẫn tiếp tục giả vờ.
“Đúng rồi, con mất việc nên về quê kiếm chỗ làm tạm thôi.”
Trong lòng tôi hối hận không để đâu cho hết — sáng nay vì thèm ăn món gà mà không quay lại thành phố sớm.
Lúc nãy tôi chỉ đứng hóng gió bên cửa sổ, còn đang nghĩ hóa ra thời nhỏ mới là những ngày hạnh phúc nhất. Ai ngờ mẹ tôi lại cả gan xông thẳng vào sân nhà của ‘ông chủ’.
Bà túm tai tôi, kéo ra ngoài, quát:
“Đã có việc rồi sao không gửi tiền về nhà? Mày ở gần như thế mà không biết anh cả chết rồi à? Cả nhà giờ loạn hết lên rồi đấy!”
Tôi lắc đầu, giả bộ vô tội:
“Không phải mẹ nói con đừng về nhà nữa sao, con đâu dám bén mảng lại gần.”
Bà vỗ mạnh vào lưng tôi một cái:
“Không có tiền thì đừng vác mặt về, có tiền lại không về! Mày muốn làm cho ba mày tức chết hả?”
Tôi nghiêm mặt, nhìn thẳng vào mắt bà:
“Lúc trước mẹ không để lại cho con lấy một xu, còn đuổi con đi, có từng nghĩ xem con sống chết ra sao không?”
Tôi từ nhỏ luôn ngoan ngoãn, chưa bao giờ dám cãi lại. Đây là lần đầu tiên tôi đối diện mẹ nghiêm túc như vậy.
Bà ngẩn ra, thoáng bối rối.
“Nhà này có ba đứa con trai, con gái rồi cũng là người ngoài. Mày cần gì nghĩ nhiều thế? Làm con gái, mày được đối xử thế là đủ rồi.”
Tôi trở lại phòng, nằm xuống ghế xích đu đung đưa.
Chiếc ghế này y hệt cái hồi nhỏ trong nhà.
Ngày ấy, tôi thường ngẩng đầu nhìn mẹ nằm trên ghế nghỉ, còn mình thì cặm cụi làm việc.
Giờ vai đổi chỗ — mẹ tôi đang cúi người cho gà ăn ngoài sân, còn tôi thì ngồi phe phẩy quạt, tận hưởng khoảnh khắc yên bình này.
Mẹ tôi bất ngờ xông đến kéo tôi dậy:
“Con bé chết tiệt, dám ngồi vào ghế của ông chủ à! Lát nữa ông chủ về, mất việc thì đừng có trách tao!”