Chương 3 - Khi Thừa Tướng Cưới Nàng
“Ngươi là ai?”, ta cảnh giác hỏi., “Vì sao lại giúp ta?”
“Tiêu Vân Chỉ, người thật việc thật.”
Hắn khom mình làm một lễ khoa trương, nửa cười nửa đùa:
“Về lý do giúp cô nương ư? Vì ta ghét Tạ Cảnh Hành.
Kẻ thù của kẻ thù, tự nhiên là bằng hữu.”
Tiếng ồn ào ngoài thuyền càng lúc càng gần.
Tiêu Vân Chỉ đi đến vách tường, đẩy mở một bức họa:
“Chủ nhân con thuyền này là bằng hữu của ta.
Sau bức tranh có mật đạo thông ra bờ.
Nếu cô tin ta, hãy theo ta đi.”
Giờ phút này, ít ra hắn không phải kẻ địch.
Ta khẽ gật đầu, bước theo hắn vào cửa tối.
“Công tử Tiêu,” ta hỏi trong bóng đêm, “ngươi thật chỉ là một thư sinh thôi sao?”
Tiếng cười của hắn vang vọng trong mật đạo:
“Bạch cô nương, không, phải gọi là Thẩm phu nhân mới đúng,
ở Giang Nam này, ai mà chẳng có bí mật của riêng mình?
Bí mật của ta… có lẽ một ngày nào đó, cô sẽ biết.”
Cuối mật đạo là một gian phòng nhỏ.
Tiêu Vân Chỉ mở tủ, lấy ra một bộ quần áo vải thô đưa cho ta:
“Thay cái này đi, ta đưa cô ra khỏi thành.”
Ta nhận lấy:
“Trong lệnh truy nã có ghi tên thật của ta không?”
Hắn lắc đầu:
“Chỉ nói là nô tỳ bỏ trốn, không nhắc nửa chữ đến Thừa tướng phu nhân.”
Ánh mắt hắn thâm sâu:
“Xem ra vị ‘tiền phu’ của cô không muốn người ta biết vợ mình còn sống.”
Ta bật cười lạnh.
Phải, Tạ Cảnh Hành sao có thể để lộ chuyện đó?
Người vợ do chính tay hắn an táng, hóa ra lại trốn thoát bình yên,
chuyện ấy truyền ra, chẳng phải là cú tát vào mặt Thừa tướng đại nhân sao?
Ta thay xong y phục, lấy từ gói hành lý ra một lọ nhỏ,
đổ thuốc trong đó bôi lên mặt.
Lớp hóa trang tan dần, lộ ra diện mạo thật.
Quả nhiên, so với người trong lệnh truy nã còn đẹp hơn bội phần.
“Đừng giở giọng trêu chọc nữa.”
Ta trừng mắt. “Giờ đi đâu?”
“Có một thương đội Tây Vực mai sớm lên đường đến Lương Châu.
Đội trưởng A Sử Na nợ ta một ân tình,
sẽ đưa cô rời khỏi Giang Nam an toàn.”
“Vì sao lại giúp ta?”, ta vẫn chưa hiểu.
Tiêu Vân Chỉ trầm mặc giây lát rồi nói khẽ:
“Vì ta biết Tạ Cảnh Hành là loại người thế nào.
Hắn thà bẻ gãy đôi cánh của chim, cũng phải giam nó trong lồng son của mình.”
Đúng, Tạ Cảnh Hành chính là loại người đó,
khống chế tất cả, không cho phép bất kỳ ai trái lệnh.
“Cảm ơn.”, ta nói thật lòng.
Hắn lại nở nụ cười phong lưu:
“Đừng vội cảm tạ, biết đâu một ngày nào đó ta sẽ đòi lại ân tình này.”
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Sắc mặt Tiêu Vân Chỉ biến đổi, nhanh tay thổi tắt nến.
Quan binh đã tìm đến nơi.
Chúng ta nín thở nấp sau cửa, nghe tiếng giày càng lúc càng gần.
Nếu bị bắt lại, Tạ Cảnh Hành sẽ làm gì ta?
Nghĩ tới gương mặt băng lãnh và thủ đoạn tàn khốc của hắn,
toàn thân ta run rẩy.
“Theo ta.”, Tiêu Vân Chỉ thì thầm., “Dưới kia có lối ra sông.
Nín thở, bơi qua bên kia, ẩn dưới gốc liễu chờ ta.”
Ta còn chưa kịp đáp,
cửa lớn đã bị đá tung.
“Đi mau!”, hắn đẩy ta xuống nước,
còn mình xoay người nghênh đón quan binh.
Ta chỉ kịp nghe tiếng hắn nói:
“Các vị đại nhân, có chuyện gì vậy?”
3
Hắn vì ta mà đánh lạc hướng quan binh,
giờ sống chết chẳng rõ.
Ta bơi đến bờ bên kia, ngã xuống dưới tán liễu, thở hổn hển.
“Tiêu Vân Chỉ…”, ta siết chặt nắm tay.
Nếu hắn vì ta mà gặp nạn…
“Cô đang lo cho tên thư sinh đó à?”
Một giọng nói lạ vang lên phía sau.
Trong ánh trăng, một người mặc trang phục dị vực,
bên hông đeo đao cong.
“Ngươi là ai?”
“A Sử Na Liệt.”
Hắn đứng thẳng người:
“Tiêu Vân Chỉ bảo ta đến đón cô.”
Ta lùi nửa bước, cảnh giác:
“Chứng minh đi.”
A Sử Na cười lộ hàm răng trắng:
“Hắn nói cô sẽ hỏi thế này.”
Từ ngực áo, hắn lấy ra miếng ngọc bội,
chính là thứ Tiêu Vân Chỉ luôn đeo bên hông.
“Hắn còn dặn ta nói, Thẩm phu nhân còn khó đối phó hơn vẻ ngoài.”
Thấy ngọc bội, ta mới thả lỏng:
“Tiêu Vân Chỉ thế nào rồi?”
“Thằng đó lanh lắm.”
A Sử Na xoay xoay miếng ngọc, cười:
“Quan binh không bắt được hắn đâu.
Đi thôi, trước bình minh phải ra khỏi thành.”
Hắn quay lưng bước đi, ta do dự một chút rồi cũng theo sau.
“Chậm một chút!”, ta thở dốc.
A Sử Na ngoảnh lại, ánh mắt dừng nơi áo ta ướt đẫm:
“Cô lạnh rồi.”
Chưa kịp đáp, hắn đã cởi áo choàng ngoài, ném cho ta.
“Cảm ơn.”
Ta quấn chặt áo, quả thật ấm hơn nhiều.
A Sử Na không nói thêm, chỉ lặng lẽ đi chậm lại.
Chúng ta đến một doanh trại ngoài thành.
Mười mấy con lạc đà và xe hàng xếp thành vòng tròn,
giữa là đống lửa lớn, mấy thương nhân mang vẻ Tây vực đang thu dọn hành lý.
“Thiếu chủ trở lại rồi!”, một đại hán râu đỏ reo lên.
“Thiếu… chủ?”
A Sử Na khẽ gật đầu,
nói mấy câu bằng ngôn ngữ ta nghe không hiểu.
Râu đỏ lập tức mang đến quần áo khô và canh nóng,
cung kính đưa cho ta.
“Thay đi, uống hết.
Một nén nhang sau chúng ta lên đường.”, A Sử Na chỉ vào lều bên cạnh.
Trong lều, ta nhanh chóng thay y phục khô.