Chương 5 - Khi Thanh Xuân Đổ Vỡ

Lúc này, ánh mắt Giang Kiến Xuyên mới chuyển sang Trần Vũ, giọng vẫn nhàn nhạt nhưng chứa đựng uy lực khiến người ta không dám phản kháng:

“Tôi là chồng cô ấy. Anh có việc gì?”

“Tôi…” Trần Vũ bị ánh mắt ấy nhìn đến tê cả da đầu, cố vênh mặt lên nhưng giọng đã yếu đi thấy rõ, “Tôi với Vãn Vãn là chuyện riêng… không đến lượt anh can thiệp! Chúng tôi—”

“Cô ấy tên là Ôn Vãn.” Giang Kiến Xuyên lạnh lùng ngắt lời hắn, giọng trầm hẳn xuống một độ, “Hoặc là, Giang phu nhân.”

Anh bước lên một bước, rõ ràng không có động tác gì dư thừa, vậy mà Trần Vũ lại như bị một thế lực vô hình ép lùi lại thêm một bước.

“Chuyện của cô ấy, cũng là chuyện của tôi.” Ánh mắt Giang Kiến Xuyên khóa chặt Trần Vũ, từng chữ như đinh đóng vào tai hắn: “Nghe rõ chưa?”

Mặt Trần Vũ khi thì đỏ bừng, khi lại tái nhợt. Môi run run, muốn bật ra vài câu đe dọa, nhưng dưới ánh mắt lạnh băng và khí thế đè ép tuyệt đối của Giang Kiến Xuyên, hắn không thốt ra nổi một từ.

“Cút.”

Một chữ, gọn gàng, dứt khoát, đầy sức ép.

Trần Vũ như được đại xá, trừng mắt nhìn tôi đầy căm phẫn và uất ức, nhưng rốt cuộc không dám nói thêm gì nữa, lủi thủi quay người bỏ đi. Bóng lưng nhếch nhác thảm hại.

Dưới ánh đèn đường, chỉ còn tôi và Giang Kiến Xuyên.

Bầu không khí… có chút kỳ lạ, lặng lẽ mà ngượng ngập.

“Anh… sao lại…” Tôi khẽ ho một tiếng, phá tan sự im lặng.

“Vừa về.” Anh đáp ngắn gọn, nâng chiếc túi du lịch bên chân lên, “Đi ngang qua thấy.”

Đi ngang qua Trùng hợp vậy sao?

Tôi cũng không hỏi thêm.

“Cảm ơn anh.” Tôi nói, chân thành. Khoảnh khắc anh đứng chắn trước mặt tôi khi nãy… thực sự khiến tôi cảm thấy an toàn.

“Ừ.” Anh đáp khẽ, ánh mắt lướt qua tòa nhà văn phòng phía sau tôi, đèn còn sáng rực. “Về nhà?”

“Hả? À… về.” Tôi gật đầu.

“Đi thôi.” Anh xách túi, ra hiệu cho tôi đi trước.

Trên đường về “nhà”, vẫn là sự im lặng quen thuộc.

Nhưng lần này, trong im lặng ấy… lại thiếu đi sự xa cách, lạnh lùng như trước.

Tôi lén liếc anh qua khoé mắt.

Xương quai hàm căng cứng, dưới mắt có quầng thâm nhẹ — rõ ràng là mệt mỏi. Giống như vừa trải qua một hành trình dài và đầy gian khổ.

Về đến căn hộ lạnh lẽo ấy.

Anh đặt túi xuống, đi thẳng vào bếp.

Tôi hơi ngơ ngác, rồi cũng đi theo.

Anh mở tủ lạnh ra — bên trong chỉ có vài chai nước tôi mua hôm trước, mấy quả trứng, hết.

Anh khẽ nhíu mày, rất nhẹ.

“Không mua đồ ăn?” Anh hỏi.

“…Ở một mình, lười nấu.” Tôi thật thà. Thường thì ăn ở công ty hoặc ăn ngoài.

Anh không nói gì, chỉ cởi áo khoác. Bên trong là áo thun đen ôm sát người, tôn rõ phần vai và lưng rắn rỏi.

Anh xắn tay áo lên, để lộ cánh tay săn chắc.

Rồi — trong ánh mắt ngỡ ngàng của tôi — anh mở chiếc túi du lịch.

Bên trong không phải quần áo.

Là mấy túi thực phẩm tươi được hút chân không: thịt bò, sườn, một bó rau xanh tươi, thậm chí còn có cả… một túi gạo nhỏ?

“Đội phát, ăn không hết.” Anh giải thích ngắn gọn, rồi bắt đầu nấu nướng.

Vo gạo, đong nước, cho vào nồi cơm điện.

Rửa rau, thái thịt — động tác thuần thục, gọn gàng, có nhịp điệu kỳ lạ mà dễ chịu.

Tôi đứng như trời trồng ở cửa bếp, nhìn bóng lưng cao lớn của anh bận rộn trong căn bếp nhỏ.

Máy hút mùi vang lên tiếng ù ù.

Chẳng mấy chốc, hương thơm ngào ngạt của cơm và thức ăn lan tỏa, xua tan sự lạnh lẽo tích tụ lâu ngày trong căn hộ.

Đó là một mùi hương… lâu lắm rồi mới có — mùi của “nhà”.

“Ăn cơm.”

Anh bưng hai món mặn một món canh lên bàn.

Thịt bò xào ớt xanh rau xào tỏi, canh sườn củ cải.

Cơm trắng được nấu vừa tới, từng hạt tơi đều, dẻo thơm.

Rất đơn giản, nhưng nóng hổi nghi ngút.

Tôi ngồi đối diện anh, cầm đũa lên mà vẫn thấy như không thật.

“Anh… biết nấu ăn à?”

“Ừm.” Anh gắp rau xanh giọng thản nhiên như đang kể chuyện người khác. “Trước đây ở ngoài thực địa, không tự nấu thì đói chết.”

Tôi nếm thử miếng thịt bò.

Chín tới, mềm ngọt, đậm đà.

“Ngon lắm.” Tôi nói thật lòng.

Anh ngẩng lên liếc nhìn tôi một cái, không nói gì, nhưng đường nét cứng rắn nơi quai hàm dường như dịu đi đôi chút.

Bàn ăn vẫn yên tĩnh, chỉ có tiếng chạm nhẹ của bát đũa.

Nhưng cái tĩnh lặng ấy, không còn là sự lạnh lẽo xa cách như trước.

Nó được lấp đầy bởi hương vị của thức ăn và hơi ấm bốc lên trong làn khói trắng.

Ăn xong, anh chủ động dọn dẹp bát đũa.

Tôi vội đứng lên: “Để em rửa.”

ĐỌC TIẾP :

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)