Chương 2 - Khi Thanh Xuân Đổ Vỡ
Tôi bị bà nói đến choáng cả đầu, chỉ muốn yên tĩnh một chút.
“Được được được, con đi! Mẹ sắp xếp đi!”
Chỉ muốn bịt miệng bà lại.
Vậy là, tôi gặp được Giang Kiến Xuyên.
Địa điểm là một quán trà yên tĩnh.
Nắng chiều xuyên qua rèm trúc, đổ bóng loang lổ trên người anh. Anh ngồi thẳng tắp, vai rộng thẳng như được đo bằng thước.
Áo sơ mi xám đậm, tay áo xắn đến khuỷu, lộ ra cổ tay mang chiếc đồng hồ thiết kế tối giản.
Rất… cứng rắn.
Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về anh ấy.
Không phải vẻ ngoài dữ dằn, mà là khí chất cứng cỏi toát ra từ tận xương tủy, nghiêm túc đến từng chi tiết.
Hoàn toàn đối lập với sự khéo léo trơn tru của Trần Vũ.
“Ôn Vãn?” Anh mở lời, giọng trầm thấp, đều đều không gợn sóng.
“Là tôi. Anh Giang?”
Anh gật đầu, ánh mắt dừng trên mặt tôi một giây ngắn ngủi, lạnh lẽo như đang đánh giá một món đồ xem có đạt tiêu chuẩn không.
“Tình hình của tôi, chắc người giới thiệu đã nói rồi.” Anh đi thẳng vào vấn đề, “Công việc đặc thù, bảo mật cao, thời gian không cố định, thường xuyên vắng nhà. Tôi cần một người bạn đời ổn định, không phiền phức. Chấp nhận được chứ?”
Khá thẳng thắn.
Bỏ qua hết mấy màn thăm dò xã giao, vào thẳng trọng tâm.
Có lẽ vì đã quá ngán ngẩm sự giả dối của Trần Vũ, sự thẳng thắn này ngược lại khiến tôi cảm thấy dễ thở hơn.
“Ừm, tôi biết rồi.” Tôi nâng tách trà, che giấu thoáng bối rối vừa thoáng qua “Tình hình của tôi, chắc anh cũng nghe qua?”
“Nghe rồi. Vừa kết thúc một mối quan hệ không mấy vui vẻ.” Giọng anh vẫn bình thản, như đang đọc một dữ kiện khách quan. “Muốn nhanh chóng ổn định lại.”
Anh cầm ly trà, nhấp một ngụm, động tác dứt khoát.
“Tôi chỉ có hai yêu cầu với bạn đời: trung thành, và khi tôi không có mặt, có thể lo liệu tốt chuyện trong nhà.”
Anh đặt ly xuống, ánh mắt như có trọng lượng, rơi thẳng lên người tôi: “Cô làm được không?”
Cảm giác này không giống đi xem mắt, mà giống như đang phỏng vấn.
Hoặc có thể nói, là một cuộc đàm phán giữa bên cung và bên cầu.
“Được.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, không chút né tránh. Trái tim trống rỗng khiến tôi chẳng còn gì để sợ. “Tôi cần một mái nhà. Một nơi sạch sẽ, không còn ai phản bội tôi nữa.”
“Được.” Anh gật đầu, không vòng vo, “Vậy nói chuyện sắp xếp cụ thể.”
“Công việc của tôi không cho phép nghỉ phép nhiều. Nếu cô đồng ý, sáng thứ Hai tuần sau, chín giờ, mang theo hộ khẩu và chứng minh thư, gặp nhau trước cổng Cục Dân chính.”
Tay tôi cầm ly trà khẽ run lên một chút, gần như không ai phát hiện.
Vành cốc gợn lên sóng nước mảnh.
“Thứ Hai tuần sau?” Tôi nghe thấy giọng mình có chút bồng bềnh, “Hôm nay là thứ Sáu.”
“Đúng.” Anh nhìn tôi, “Cô có ba ngày để suy nghĩ. Nếu đổi ý, không cần báo với tôi.”
Anh đứng dậy, dáng người thẳng tắp như một cây tùng trong tuyết.
“Nếu quyết rồi, thứ Hai gặp.”
Anh trả tiền trà, rời đi dứt khoát y như lúc bước vào.
Không quay đầu lại.
Tôi ngồi nguyên tại chỗ, nhìn qua cửa sổ thấy anh đi về phía một chiếc xe SUV màu đen cũ kỹ.
Xe khởi động, nhập vào dòng xe cộ rồi biến mất.
Nắng có phần chói mắt.
Tôi đưa tay che đi một chút.
Ba ngày.
Ba ngày nữa, tôi sẽ kết hôn với một người đàn ông mà mình chỉ mới gặp đúng một lần.
Điên rồi sao?
Có lẽ.
Nhưng so với việc tiếp tục giãy dụa trong vũng bùn, bị một gã tồi tệ làm tổn thương hết lần này đến lần khác, bị áp lực cưới xin đè đến nghẹt thở…
Thì kiểu “sạch sẽ”, rõ ràng, nhu cầu đôi bên như thế này… hình như… lại là một lối thoát?
Ít nhất, những gì anh ta đưa lên bàn, đều đơn giản, rành mạch.
Sự trung thành.
Lo liệu hậu phương.
Còn tôi cần một nghi thức để cắt đứt quá khứ — một “sự ổn định” có thể khiến mẹ tôi ngừng lo lắng.
Còn tình yêu?
Mặc kệ mẹ nó.
Thứ Bảy, mẹ tôi gọi đến.
“Vãn Vãn! Gặp chưa? Thế nào? Tiểu Giang người tốt đấy! Công việc đàng hoàng, ổn định, chỉ là hơi bận chút…”
“Cũng được ạ.” Tôi nhìn ra bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ.
“Vậy là tốt rồi! Cứ tìm hiểu dần đi! Tình cảm là do ở bên nhau mà ra mà!” Mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm, lại bắt đầu lải nhải, “À đúng rồi, tình hình nhà nó thì…”
“Mẹ,” tôi cắt lời, “bọn con bàn rồi, thứ Hai tuần sau đi đăng ký kết hôn.”
Đầu dây bên kia lặng đi đúng mười giây.
Sau đó là tiếng gào giận dữ của bố tôi giành lấy điện thoại:
“Ôn Vãn! Con bị làm sao đấy?!”