Chương 11 - Khi Thánh Chỉ Rơi Xuống

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Phản tặc đã tru di! Dư nghiệt đã trừ! Xin nương nương chỉ thị!”

Thanh âm hắn vẫn lạnh lẽo, nhưng ẩn trong đó là sự mỏi mệt khó nhận ra.

Ta nhìn cảnh tượng như Tu La địa ngục trước mắt, trong bụng trào lên từng đợt quặn thắt.

Cố gắng áp chế cơn buồn nôn đang dâng trào.

“Thanh lý cung cấm.” Giọng ta ngoài dự liệu lại rất đỗi bình tĩnh. “Kẻ nào có liên can, nghiêm trị không tha. Đóng chặt cung môn, trấn an các cung, nghiêm phòng kẻ gian thừa loạn mưu đồ.”

“Tuân mệnh!”

Phất Liễu bưng nước ấm tới.

Ta rửa sạch vết máu bắn lên tay.

Nước lạnh khiến ta rùng mình một cái.

Cũng khiến đầu óc ta hoàn toàn tỉnh táo.

Cơn bão này, chỉ là khởi đầu.

Ở tiền triều, đảng phái nhà họ Huệ, tất sẽ phản công.

Ta trở lại nội điện.

Dưới đáy hòm trang điểm,

Tờ mật chỉ sắc vàng ấy vẫn lặng lẽ nằm yên.

Ta đem nó lấy ra, đặt cùng khối huyền thiết hổ phù lạnh buốt ấy.

Một tờ hứa ngôn.

Một khối binh quyền.

Một là lời về tự do.

Một là lời về thủ hộ.

Đều nặng tựa ngàn cân.

Tay nhẹ nhàng phủ lên phần bụng dưới vẫn còn bằng phẳng.

Nơi ấy, là hy vọng mới.

Cũng là gông xiềng mới.

“Trảm Phong…” Ta khẽ khàng cất tiếng, hướng về tòa cung điện trống lạnh, hướng về gió tuyết phương Bắc mà thì thầm, “Chàng nhất định phải sống trở về.”

“Khoản nợ giữa ta và chàng, còn chưa phân định xong.”

Loạn biến tại kinh thành rất chóng bị dập tắt.

Huệ gia cùng bọn bè đảng bị nhổ tận gốc, máu rửa triều đình.

Ta lấy hổ phù và Truy Ảnh làm kiếm sắc, dùng thủ đoạn sắt thép giữ vững thành trì sắp đổ.

Thủ đoạn tuy tàn nhẫn,

Nhưng thời loạn, ắt phải dùng cách loạn.

Tể tướng và những lão thần trung thành với Trảm Phong, sau cơn chấn động và nghi ngại ban đầu, đã chọn im lặng phối hợp.

Một vị hậu cung chi chủ có thể giữa chốn cung thâm, tay nắm hổ phù, điều binh dẹp loạn, sát phạt quả đoán,

Tự thân đã khiến những kẻ tâm mang dị chí phải kinh tâm động phách.

Tiền tuyến vẫn chưa có tin xác thực.

Chỉ toàn lời đồn ngày càng tệ hại.

Bão tuyết.

Dịch bệnh.

Man tộc điên cuồng công phá.

Mỗi lần tiếng vó ngựa của sứ binh vang lên, đều như chùy nặng giáng vào lòng ngực.

Ta buộc mình phải ăn, buộc mình phải nghỉ.

Vì đứa trẻ trong bụng.

Cũng vì giữ lấy thành trì này, đợi chàng trở về.

Giao thừa.

Trong cung không chút hân hoan.

Ta một mình ngồi trong chính điện của Phượng Tảo cung, rộng lớn và lạnh lẽo.

Trên bàn bày mấy món tiệc tượng trưng.

Phất Liễu cùng mấy cung nữ, thái giám tâm phúc đứng chắp tay, không ai dám thở mạnh.

Gió đêm rít gào ngoài điện.

Như tiếng quỷ khóc.

“Nương nương,” Phất Liễu cẩn trọng lên tiếng, “Ngài dùng chút gì đi ạ…”

Ta khẽ lắc đầu.

Không còn khẩu vị.

Ánh mắt dừng lại nơi màn đêm sâu thẳm ngoài khung cửa sổ.

Trảm Phong, chàng hiện giờ… vẫn an lành chứ?

Bên tai như còn văng vẳng lời biệt ly của chàng:

“Dao Quang, thay ta thủ vững ngôi nhà này.”

Nhà…

Cái nơi lạnh lẽo, đẫm máu và âm mưu này.

Từ khi nào…

Lại trở thành nơi ta nguyện chết cũng không buông bỏ?

Là… vì chàng sao?

Hay là bởi sinh mệnh nhỏ bé đang lặng lẽ tượng hình nơi bụng dưới?

Hay là… vì lời hứa về “tự do” kia, mong manh mà kiên định?

“Báo —— !!!”

Một tiếng hô dài thê thiết xé toạc màn đêm tĩnh mịch giá lạnh!

Từ xa tới gần!

Mang theo một cơn điên cuồng khiến tim người phải run rẩy!

Ta bật đứng dậy!

Khiến chiếc ghế phía sau đổ ngã!

Tim như bị một bàn tay băng giá siết chặt!

Tới rồi!

Cuối cùng cũng tới rồi!

Là tin thắng trận?

Hay là…

Cửa điện bị “rầm” một tiếng đạp mở!

Một sứ binh toàn thân đẫm máu, hình dạng không còn rõ người, lảo đảo ngã nhào vào trong điện!

Mặt hắn be bét máu và mảnh băng, chỉ còn đôi mắt là còn sáng rực, cháy lên chút ánh tàn của điên cuồng!

“Nương nương! Tin thắng trận! Đại thắng —— !!!”

Hắn gào lên bằng toàn bộ sức lực còn lại, tiếng khản đặc như đồng vỡ!

“Bệ hạ… bệ hạ thân suất thiết kỵ… tuyết đêm vượt tám trăm dặm! Đánh thẳng vào vương đình Man tộc! Chém rụng Man Vương ngay tại trận! Đại thắng toàn quân —— !!!”

Tiếng gào dội khắp đại điện!

Vừa dứt lời cuối, thân mình hắn nghiêng xuống, kiệt lực ngã lăn, bất tỉnh.

Lặng ngắt.

Tĩnh lặng tuyệt đối.

Chỉ còn âm vang của tiếng hét, vẫn ong ong nơi vành tai.

Đại thắng…

Chém rụng Man Vương…

Hắn… thắng rồi?

Hắn… còn sống?

Một luồng hoan hỷ to lớn không thể tả xiết như sóng thần quét tràn khắp thân thể!

Cuốn phăng mọi vẻ bình tĩnh giả tạo, mọi sợ hãi và mỏi mệt dồn nén bấy lâu!

Trước mắt nhòa đi!

Thân thể lảo đảo.

Phất Liễu thất thanh kêu lên, vội vàng đỡ lấy ta.

“Nương nương! Người sao vậy? Thái y! Mau truyền thái y!”

Ta bấu chặt lấy tay Phất Liễu, móng tay gần như cắm vào da thịt nàng.

Mặt ướt đẫm.

Là nước mắt.

“Hắn thắng rồi…” Giọng ta run lẩy bẩy, vừa khóc vừa cười, “Hắn còn sống… hắn thắng rồi…”

Tháng ba, mùa xuân.

Băng tuyết tan rã.

Đại quân khải hoàn, như hồng thủy thép đen ngòm, lại hiện bóng nơi chân trời kinh thành.

Cờ bay phần phật, giáp sáng lấp lánh.

Nắng xuân rọi lên rừng đao rừng thương, phản chiếu ánh sáng chói lòa.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)