Chương 8 - Khi Sếp Gọi Video Họp

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Giống như đang đánh nhau mà tôi giơ súng bắn loạn xạ, còn ảnh chỉ nhẹ nhàng… vỗ nhẹ một cái.

Không quan tâm.

Không để tâm.

Không thèm nghĩ đến.

Cũng đúng thôi.

Một người như Chu Thời Dư sao mà thích tôi được?

Tôi đang kỳ vọng gì vậy, chính tôi còn không biết nữa.

Tâm trạng tụt dốc không phanh.

Tôi cầm điện thoại lướt bâng quơ.

Lễ Quốc Khánh, mọi người đều đang đăng ảnh du lịch, check-in, selfie sống ảo.

Nhóm chat công ty cũng rộn ràng. Có người gửi lì xì “Chúc mừng Quốc Khánh”, tôi tiện tay bấm lấy vài cái.

Rồi một dòng thông báo bật ra:

“Thiên Thiên là người tay xui nhất, ba lần toàn nhận được ít nhất.”

“Chu tổng ơi, phát thêm cái bao lì xì nữa cho Thiên Thiên gỡ gạc đi!”

Tôi kéo lên mới thấy ——

Ba bao lì xì trước đều là Chu Thời Dư phát.

Mọi người đều “Cảm ơn sếp! Cảm ơn tổng!”.

Chỉ có tôi, trầm mặc như đất.

Người ta nhận 50, tôi nhận 5 xu.

Người ta nhận 88, tôi nhận 8 hào 8…

Tôi thề là tôi chỉ bấm theo phản xạ, không hề biết người gửi là sếp!

Đang định gõ mấy câu chữa cháy thì ——

“Chu Bá Cắt chuyển khoản cho bạn 10.000 tệ, ghi chú: Chúc mừng Quốc Khánh.”

Tôi: ???

Sao lại chuyển tiền?

Đây là cái gì?

Tiền thưởng ăn chuồng heo? Hay tiền công làm… bạn diễn?

Tôi yếu đuối, không dám nhận.

Cũng không dám rep.

Một lúc lâu sau, anh ta lại nhắn:

“Lâm Thiên Thiên, sau lễ nghỉ về công ty, nói chuyện.”

Ngữ khí điềm nhiên như nước:

“Thư ký Lâm chiều nay tăng ca nhé.”

Nói gì cơ…

Nói chuyện gì???

Tôi run rẩy trả lời:

“Dạ… nhận được.”

Trời ơi.

Tôi thật sự… quá có tố chất làm nô rồi.

Tôi tự chửi mình.

Chửi một câu còn thấy chưa đủ cay.

12

Nhưng mà… có ai nói cho tôi biết không,

vì sao đời thật lại khác tiểu thuyết đến vậy?!

Tôi đứng trong phòng làm việc của Chu Thời Dư, cực kỳ chính khí nói:

“Sếp yên tâm, em sẽ giữ mồm giữ miệng, cầm tiền rồi cuốn xéo!”

Chu Thời Dư nhìn tôi như thể tôi bị đụng đầu:

“Cầm tiền gì cơ?”

Tôi: …

“Chi phiếu á! Một triệu thì hơi nhiều, một trăm ngàn cũng được, năm chục ngàn em cũng không chê… cái gì cũng dễ thương lượng!”

“Yên tâm! Chuyện giữa hai ta, em nguyện chôn cùng mồ, tuyệt đối không ảnh hưởng danh tiếng của sếp!”

Tôi thề nghiêm túc như đang ký cam kết trước tòa.

Chu Thời Dư lạnh nhạt liếc tôi:

“Lâm Thiên Thiên, làm rõ đi.

Người bị động là tôi.

Là em đè tôi.

Tôi việc gì phải trả tiền cho em?”

Không đỏ mặt, không chớp mắt, không run giọng.

Thản nhiên như nói thời tiết.

Tôi: …

Tôi nhịn… nhịn…

KHÔNG NHỊN NỮA!

Tôi moi ví, rút ra hai trăm tệ tiền mặt, sải bước vào văn phòng anh ta, dằn lên bàn như đóng đinh:

“Ông đây không ăn không của ai!

Dù anh không xứng đáng, nhưng đây, trả tiền!

Không cần thối!”

Sướng… là một chữ, nhưng tôi phải nói to ba lần!

“Còn nữa! Thư ký mới bao giờ đến làm?!”

Chu Thời Dư mặt đen như đáy nồi:

“Sắp rồi.”

Nhưng cái “sắp rồi” của anh ta y như app săn hàng “mời bạn chém còn 0.01” ——

Tôi chờ nổ phổi cũng không thấy người mới đâu.

Tôi quyết định chuẩn bị hậu sự sớm.

Làm lại CV, in ra vài bản.

Dù gì cũng phải tranh thủ ăn cắp máy in của công ty thêm lần nữa.

Nhưng tôi xui như nhân vật phản diện ——

Gõ nhầm số 10 thành 100.

100 bản CV in không dừng. Máy in bốc khói.

Bên ngoài có người gào:

“Ai in hoài thế? Máy in muốn nổ rồi!”

Tôi run rẩy mở lại file ——

XONG, TOANG.

Chu Thời Dư cầm một bản, đọc lên như đang bóc phốt:

“Có kinh nghiệm nhiều lần dẫn dắt đội nhóm?”

“Là vì tôi là admin của vài group chat…”

“Đã từng tham gia các dự án tài chính quy mô hàng tỷ?”

“Tôi từng đốt mấy ngàn tệ dịp sale cuối năm…”

“Được sếp tín nhiệm, đánh giá cao?”

“Tôi…”

Mặt tôi như bị tát bằng dép tổ ong.

“Hôm nay ở lại tăng ca.”

Anh ta lạnh lùng kết luận.

“Tôi không!”

“Lâm Thiên Thiên, chúng ta cần nói chuyện.”

“Không có gì để nói!”

Tôi giận điên, quay lưng bỏ đi.

Đập thẻ chấm công, phi như bay ra khỏi công ty.

Không ngờ —— Chu Thời Dư cũng chạy theo.

Tôi liếc anh ta một cái, không thèm để ý.

Ra trạm chờ xe bus, anh ta đứng cạnh tôi như cái cột đèn đắt tiền, im lặng.

Xe đến, tôi chen lên, ngồi được một chỗ, quay lại ——

Anh ta cũng lên theo.

Xe đông, chật cứng.

Một cú phanh —— tôi ngã gọn vào lòng anh ta.

Chu Thời Dư vòng tay đỡ eo tôi.

Tôi trợn mắt:

“Buông ra!”

Anh ta cười nhạt:

“Không.”

“Tôi la người đó!”

“La đi.” Anh ta ung dung thách thức.

Tôi: …

Cắn răng, hét lên:

“Anh rể, đừng như vậy… em là em vợ đó!”

Tôi thấy cả xe nín thở.

Mọi ánh mắt đổ dồn về hai đứa tôi.

“Trời ơi, giới trẻ giờ hư đốn vậy sao?”

“Loạn luân luôn á má ơi…”

Chu Thời Dư nhìn tôi, mặt không đổi sắc:

“Đã muốn chơi lớn, thì làm tới luôn đi.”

Tôi: …

ÁNH MẮT CỦA TOÀN XE NHƯ BẮN PHIM 18+ TỰ SỰ.

Không chịu nổi nữa, tôi kéo anh ta xuống xe ở trạm kế.

“Anh đừng theo tôi nữa! Tôi đi ăn cơm!”

“Anh cũng đói.”

“Tôi mời anh!”

Nói xong, tôi lôi anh vào quán bún ốc.

Cố ý chọn một tô full tỏi, full mắm tôm, full ớt.

“Mời! Ăn đi!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)