Chương 3 - Khi Rác Rưởi Trở Thành Kho Báu
【4】
Cắt đứt mọi cuộc “giao tiếp vô nghĩa” với gia đình, chất lượng cuộc sống của tôi lập tức được nâng lên rõ rệt.
Không còn tiếng càm ràm của cha mẹ, cũng chẳng còn những lời vòi vĩnh của em gái, tôi mới lần đầu nhận ra — thì ra với mức lương hiện tại tôi hoàn toàn có thể sống thoải mái ở một thành phố hạng nhất này.
Tôi không còn ăn hộp cơm mười tệ mỗi bữa nữa, mà bắt đầu thử những món salad healthy và nhà hàng Nhật mới mở gần công ty.
Tôi cũng không còn đứng tần ngần trước quầy hàng, lưỡng lự không dám mua bộ đồ mình thích; giờ tôi sẵn sàng chọn cho bản thân vài bộ công sở chất liệu tốt, thiết kế đơn giản mà tinh tế.
Cảm giác tiêu tiền cho chính mình — vừa xa lạ, vừa… gây nghiện.
Nhưng khi tôi yên ổn rồi, đám họ hàng lại bắt đầu “bồn chồn”.
Người đầu tiên tìm đến là dì hai.
Từ trước tới nay, dì luôn tự nhận mình là “người hòa giải của gia tộc”.
“Tiểu Khê à, con đang bận à?”
Giọng dì vang lên qua điện thoại, vừa thân thiết vừa sốt sắng.
“Vâng, dì hai, có chuyện gì ạ?”
Tôi vừa dọn lại tài liệu trong máy tính, vừa bật loa ngoài.
“Cũng không có chuyện lớn gì đâu…”
Dì ngập ngừng một chút, rồi nhanh chóng vào thẳng vấn đề.
“Chuyện giữa con với Trân Trân đó. Dì có xem mấy tấm ảnh con gửi trong nhóm rồi. Con bé đó làm vậy là quá đáng thật, dì sẽ nói nó sau.”
Câu mở đầu đầy thiện ý — rõ ràng là để lấy lòng tôi.
Đó luôn là chiêu trò quen thuộc của dì: tỏ ra công bằng, rồi mới chuyển hướng sang khuyên nhủ.
“Nhưng mà này, Tiểu Khê à…”
Giọng dì dịu lại.
“Dù sao nó cũng là em con, con chỉ gửi cho nó ba trăm một tháng, thế thì sao mà sống được? Ba mẹ con vì chuyện này mà lo đến bạc cả đầu rồi đấy. Hôm qua ba con gọi cho dì, nói là huyết áp tăng vọt luôn.”
Tôi giả vờ lo lắng:
“Thế à? Huyết áp tăng nặng không ạ? Có vào viện không?”
“Không, không nghiêm trọng đến thế, chỉ là tức quá nên choáng đầu thôi.”
Dì hai vội vàng nói.
“Tiểu Khê này, nghe dì nói một câu nhé — con nên chuyển lại tiền sinh hoạt cho Trân Trân đi. Một nhà mà làm ầm lên thế này, người ngoài nhìn vào lại cười cho.”
Tôi ngừng tay, giọng bình tĩnh mà rõ ràng:
“Dì hai, con không thấy có gì đáng cười cả.
Con chỉ đang dạy em con một bài học:
Không ai có nghĩa vụ phải vô điều kiện trả tiền cho lòng tham của người khác.
Nếu nó muốn sống như tầng lớp thượng lưu, được thôi — hãy tự mình phấn đấu mà có.
Chứ không phải hút máu chị mình để sống.”
“Không thể nói thế được đâu, Tiểu Khê…”
“Dì hai.”
Tôi cắt lời, giọng trầm hẳn xuống.
“Để con tính thử cho dì nghe nhé. Con đi làm được bốn năm, mỗi tháng lương thực lãnh là mười hai nghìn. Trong đó, con gửi cố định cho ba mẹ ba nghìn, cho Lâm Trân năm nghìn, còn lại bốn nghìn để tự sống. Bốn nghìn đó phải chi cho tiền nhà, điện nước, đi lại, ăn uống. Những bộ quần áo con tặng nó, tổng giá trị hơn mười nghìn — là bốn tháng tiền ăn mặc tiết kiệm của con. Thế mà nó đốt hết, còn chửi con nghèo hèn. Dì nói xem, con có nên tiếp tục không?”
Đầu dây bên kia im lặng.
Rõ ràng dì hai không ngờ tôi sẽ nói thẳng và rõ ràng đến vậy.
Trong nhận thức của họ, chỉ cần “làm việc ở thành phố lớn” thì nghĩa là tiền nhiều như lá rụng ngoài đường, tháng nào cũng kiếm cả mấy chục nghìn.
“Cái… cái đó… nói vậy thì con mỗi tháng cũng chẳng còn lại bao nhiêu à?”
Giọng dì có chút dao động.
“Đúng thế.”
Tôi khẽ cười.
“Cho nên bây giờ con hiểu ra rồi — phải để mình sống được trước, rồi mới nói đến chuyện khác. Dì hai thương Trân Trân như vậy, hay là từ giờ mỗi tháng dì gửi cho nó năm nghìn đi? Nhà dì cũng khá giả, chắc không tiếc chút tiền đó đâu nhỉ?”
“Cái con bé này, nói cái gì thế hả!”
Giọng dì đột nhiên cao vút.
“Dì làm gì có nhiều tiền thế! Dì còn phải để dành lo cưới vợ cho em họ con nữa cơ mà!”
“Vậy thì tốt rồi.”
Tôi điềm nhiên nói.
Đến tiền của chính mình mà dì còn tiếc, vậy tại sao lại bắt con phải móc ra? Dì hai, chắc dì hiểu câu này hơn con — ‘Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân’ (Điều mình không muốn, đừng ép người khác làm).”
“Con… con thật là chẳng biết nghe lời ai cả!”
Dì hai tức tối quát lên, rồi dập máy cái rụp.
Tôi nhìn màn hình điện thoại tối đen, khoé môi hơi nhếch lên.
Tâm trạng… khá tốt.
Để ăn mừng chiến thắng trận đầu, tan làm xong, tôi lái xe thẳng đến trung tâm SPA sang trọng nhất thành phố,
dùng đúng năm nghìn tệ lẽ ra chuyển cho Lâm Trân,
mua cho mình gói chăm sóc cao cấp nhất.
Nằm trên chiếc giường massage mềm mại, ngửi hương tinh dầu nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí,
mọi mệt mỏi và uất ức chất chứa nhiều năm qua dường như đều tan biến.
Làm xong SPA, tinh thần tôi phơi phới.
Tôi chụp một tấm ảnh đang uống trà hoa trong phòng nghỉ, đăng lên vòng bạn bè kèm dòng caption:
“Ý nghĩa của việc nỗ lực làm việc, chính là để có thể thoải mái yêu thương bản thân.
Tiền tiêu cho chính mình — thật xứng đáng.”
Tôi không chặn ai cả.
Bài đăng ấy, như một quả bom, chắc chắn sẽ khiến nhóm gia đình vốn đang im lìm kia lại dậy sóng một lần nữa.
【5】
Quả nhiên, bài đăng trên vòng bạn bè của tôi phát huy đúng hiệu quả mong đợi.
Chưa đến mười phút sau, Lâm Trân đã gửi một tin nhắn WeChat mới toanh:
“Chị có tiền đi làm SPA mà lại nói không có tiền cho em tiêu hả? Lâm Khê, giỏi thật đấy!!!”
Sau đó là một loạt dấu chấm than, kéo dài cả màn hình.
Tôi chẳng buồn trả lời, ném điện thoại sang một bên, tiếp tục tận hưởng cuối tuần của mình.
Tôi đi xem một triển lãm tranh mà đã chờ cả tháng mới mở cửa, ghé qua một hiệu sách độc lập tôi đã lưu trong danh sách từ lâu, rồi mua cho mình một bó hướng dương tươi rực rỡ.
Đây là cuối tuần đầu tiên kể từ khi đi làm — hoàn toàn thuộc về tôi,
không bị ai làm phiền, không bị ép phải “hiểu chuyện”.
Sáng thứ Hai, trở lại công ty, tôi nghe được một câu chuyện khá thú vị.
Trong bộ phận có một thực tập sinh mới vào, trùng hợp thay, lại học cùng trường và cùng khoa với Lâm Trân.
Lúc nghỉ trưa, cô ấy trò chuyện cùng một đồng nghiệp khác, vô tình nhắc đến một “nhân vật nổi tiếng” trong trường.
“Là một cô gái tên Lâm Trân, ngày nào cũng khoe khoang trên vòng bạn bè, nói chị mình siêu giàu, đối xử với cô ta cực tốt, mỗi tháng cho tiền tiêu vặt cả chục ngàn.”
Thực tập sinh bĩu môi:
“Kết quả chẳng hiểu vì sao, dạo gần đây hai chị em cãi nhau ầm ĩ, rồi cô ta lộ nguyên hình luôn.”
“Ồ? Sao thế?”
Đồng nghiệp kia tò mò hỏi.
“Trước đây, Lâm Trân cứ bám theo một cô bạn cùng phòng kiểu ‘bạch phú mỹ’ (xinh đẹp – nhà giàu – có điều kiện), suốt ngày bắt chước người ta từ ăn uống đến ăn mặc.
Cô bạn kia ngày nào cũng xách túi hiệu khác nhau, bảo là do chị gái tặng. Lâm Trân ghen tị lắm, cứ suốt ngày đòi chị mình mua cho bằng được.”
Thực tập sinh nhấp một ngụm trà sữa, kể tiếp:
“Kết quả là tuần trước, cô bạn ‘bạch phú mỹ’ đó bị bóc phốt rồi — hóa ra chẳng phải tiểu thư nhà giàu gì cả, chị gái cũng chẳng làm quản lý công ty nào.
Những chiếc túi hiệu kia toàn là mua bằng vay nợ online, giờ nợ gốc lãi chồng chất, mười mấy vạn, bị gọi đòi nợ suốt, sắp phát điên luôn.
Còn chị gái cô ta, chỉ là một nhân viên công sở bình thường, bị chọc giận đến mức cắt đứt quan hệ luôn.”
“Trời đất, kịch tính vậy á?”
“Chứ sao nữa!”
Thực tập sinh hạ giọng, ghé sát thì thầm…
Sau chuyện đó, Lâm Trân trở nên lúng túng trong ký túc xá.
Trước kia nó huênh hoang khoác lác quá mức, giờ mất nguồn tiền chu cấp, cũng chẳng thể hòa nhập lại với nhóm “hào môn giả tạo” mà nó từng bám lấy.
Nghe nói gần đây, ngay cả món ăn ngon trong căn-tin cũng chẳng dám mua, mỗi bữa chỉ ăn bánh bao cho qua ngày.