Chương 4 - Khi Nước Mắt Rơi
11
Tưởng rằng cuộc sống đã quay lại quỹ đạo.
Sáng nay, tôi và Tịch Úc Niên cùng bước vào lớp.
Lớp vốn ồn ào bỗng im bặt.
Tất cả ánh mắt đồng loạt hướng về phía chúng tôi—chứa sự khinh miệt, tò mò, và những lời thì thầm len lỏi.
Tôi khựng lại, ngón tay siết chặt quai cặp.
Tô Mãn Mãn đứng trước bàn tôi, như thể đã đợi từ lâu.
Cô ta ôm một chồng sách dày, mắt đỏ hoe.
“Chị… hôm nay em phải chuyển trường về quê rồi.”
“Chị nhiều ngày không về nhà, cũng không về ký túc. Em chỉ có thể đến lớp tìm chị.”
Ánh mắt bạn học lập tức thay đổi, có người sửng sốt đưa tay che miệng.
“Chúc Ninh nhìn ngoan vậy mà còn bỏ về nhà không ở?”
“Thế cô ấy đi đâu? Bộ là…”
“Không phải Tịch Úc Niên quan tâm cô ấy đặc biệt sao? Chắc họ dọn về ở chung rồi…”
Tô Mãn Mãn vừa sụt sịt vừa nói tiếp:
“Tuy là gia đình tái hôn, nhưng em vẫn muốn thân với chị nên mới chuyển trường đến đây. Không ngờ… vẫn bị ghét bỏ.”
Ánh mắt cô ta lơ đãng liếc sang Tịch Úc Niên.
“Nhưng không sao, em đi là được rồi. Chị… chị phải sống thật tốt, và… và cùng anh Giang Tứ sống thật vui.”
Một câu nói mập mờ, nhưng ý tứ thì rõ ràng vô cùng.
Tiếng bàn tán lập tức dâng lên.
“Bảo sao Chúc Ninh không bao giờ nhắc đến em gái…”
“Vì một thằng con trai mà bỏ mặc em gái sao…?”
“Lạnh lùng quá rồi đấy, dù là em kế cũng không nên như vậy.”
Hô hấp tôi càng lúc càng bị bóp nghẹt.
Tịch Úc Niên định bước lên, tôi chặn anh lại.
Tôi nhìn thẳng vào Tô Mãn Mãn.
“Em nói xong chưa?”
Cô ta sững lại, như không nghĩ tôi bình tĩnh đến vậy.
“Chị… em chỉ muốn—”
“Muốn gì?” Tôi cắt ngang. “Muốn mọi người nghĩ chị bắt nạt em? Muốn họ thương hại em? Tô Mãn Mãn, trò này em chơi bao nhiêu năm rồi, chưa chán sao?”
Mặt Tô Mãn Mãn trắng bệch: “Em không có…”
“Nếu em oan ức như vậy,” tôi nắm lấy cổ tay cô ta, “vậy chúng ta lên phòng giáo vụ, nói rõ cho giáo viên biết vì sao em chuyển trường, vì sao phải chuyển đến đây.”
“Chị… chị làm gì vậy…”
Cô ta hoảng loạn muốn rút tay về.
Nhưng tôi nắm rất chặt.
Cả lớp xôn xao.
Học sinh các lớp khác nghe động tĩnh cũng ló đầu ra xem.
Một đám đông đi theo sau chúng tôi.
Đi tới cầu thang thì Giang Tứ chạy đến.
“Chúc Ninh!”
Mắt anh ta đầy trách móc, mày nhíu chặt.
“Nó sắp đi rồi, em không thể buông tha cho nó sao?”
Tôi không buồn nói với anh ta một câu.
“Tránh ra.”
Giang Tứ không nhúc nhích.
Tô Mãn Mãn lập tức rút tay khỏi tôi, trốn sau lưng anh ta:
“Anh Giang Tứ, thôi đi…”
Tôi cúi xuống nhặt chiếc túi hồ sơ giấy mà Tô Mãn Mãn làm rơi lúc nãy.
“Tuyệt đối đừng thôi.”
“Tôi không muốn em gái tôi oan ức, cũng đỡ cho anh bạn Giang Tứ của em khỏi phải bày trò anh hùng cứu mỹ nhân.”
Tô Mãn Mãn hốt hoảng lao tới giật lại.
Tôi né nhẹ, nhìn cô ta ngã xuống nền đất.
“Tô Mãn Mãn, ở trường cũ, em qua lại với một thiếu gia, trốn học, bị phụ huynh bên đó tát ngay trước cổng trường, ầm ĩ cả trường đều biết.”
Mặt cô ta trắng bệch như tờ giấy.
“Em thân bại danh liệt, không ở lại được nữa nên mới phải chuyển trường.”
Tôi giơ tờ thông báo buộc thôi học lên.
“Bây giờ, phụ huynh bên kia lại gọi đến trường chúng ta để khiếu nại, yêu cầu xử lý. Nên em không phải ‘muốn đi’, mà là bị yêu cầu phải cuốn gói.”
“Không tin thì mọi người tự xem.”
Cả hành lang bắt đầu xì xào chỉ trỏ.
Giang Tứ quay sang, khó tin nhìn Tô Mãn Mãn:
“Mãn Mãn… cô ấy nói là thật sao?”
Môi Tô Mãn Mãn run bần bật, nước mắt lã chã:
“Em… em bị ép… người ta lừa em…”
“Lừa em cái gì?”
Tôi nhìn thẳng vào cô ta.
“Tôi nhớ rõ là em chủ động quyến rũ người ta. Ba mẹ tốn bao nhiêu công sức mới che được chuyện đó? Có cần tôi kể chi tiết hơn không?”
Tô Mãn Mãn hét lên: “Đừng nói nữa! Em xin chị, đừng nói nữa!”
Cô ta quay sang Giang Tứ, túm tay áo anh:
“Anh Giang Tứ… anh đưa em đi… đưa em đi được không…”
Nhưng Giang Tứ lùi lại một bước.
Anh nhìn cô ta, ánh mắt từ kinh ngạc sang thất vọng, cuối cùng biến thành chán ghét.
“Em… luôn giả vờ sao?”
Giọng anh rất nhỏ, nhưng như một lưỡi dao.
“Em nói Chúc Ninh bắt nạt em. Em nói em không có cơ hội học hành. Em nói sau khi ba mẹ tái hôn, em cô độc không ai thương… Tất cả đều là giả?”
“Không phải… em không…”
Tô Mãn Mãn hoàn toàn sụp đổ.
“Em chỉ là… em chỉ là quá thích anh… muốn anh để ý em hơn một chút…”
Giang Tứ không buồn nhìn cô ta nữa.
Anh quay sang tôi, ánh mắt phức tạp:
“Chúc Ninh, anh…”
Nhưng Tịch Úc Niên bước lên chắn trước mặt tôi, bật cười lạnh.
“Nói thật nhé, tôi thật tò mò: điểm số của cậu là tự cậu làm à?”
“Não cậu ngu như vậy.”
“Cậu đừng nói mình cũng là nạn nhân đấy nhé?”
Giang Tứ há miệng, lại không nói nên lời.
Chuông vào học vang lên.
Đám đông giải tán dần.
Tôi kéo tay Tịch Úc Niên quay lại lớp.
Trong tấm kính phản quang của lớp, tôi nhìn thấy bóng lưng Giang Tứ cứng đờ.
Anh đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
12
Tin tức về Tô Mãn Mãn sau đó vẫn truyền đến tai tôi.
Vị phụ huynh của cậu thiếu gia bị cô ta quấy rối nhất quyết không bỏ qua làm ầm lên rất lớn, không một trường nào dám nhận cô ta.
Cuối cùng, ngay cả bằng tốt nghiệp cấp ba cô ta cũng không lấy được, con đường học tiếp bị cắt đứt hoàn toàn.
Trong trường, màn vu oan tôi ngày ấy của cô ta cũng nhanh chóng lan rộng.
Lời ra tiếng vào của hàng xóm láng giềng gần như muốn nhấn chìm cô ta.
Nghe nói cô ta mắc chứng rối loạn hưng – trầm cảm nặng, ở nhà đập phá đồ đạc, cả ngày gào thét với ba mẹ.
Mẹ nói xong, giọng còn đang run.
“Đừng nhắc nữa, đừng nhắc mấy chuyện phiền lòng đó.”
“Chúc Ninh…”
“Con… dạo này ổn không?”
“Ổn.”
Tôi cầm điện thoại, nhìn cây ngân hạnh dưới sân vườn, lá đã vàng hơn một nửa.
“Ổn là tốt, ổn là tốt…”
Bà ngừng một lát, giọng nghèn nghẹn.
“Mẹ biết mẹ sai rồi, trước đây là mẹ hồ đồ, để con chịu nhiều ấm ức.”
Tôi không nói gì.
Trong lòng đã không còn lấy một gợn sóng.
“Chúc Ninh, mẹ đã mất một đứa con rồi, không thể mất thêm con nữa… Con về được không? Chúng ta cùng sống cho tử tế…”
Gió đêm thổi qua mang theo cái lạnh đầu đông.
“Quá muộn rồi.”
“Từ nay mẹ đừng gọi cho con nữa, chúng ta cố gắng hạn chế liên lạc.”
Tôi chậm rãi chớp mắt, ngắt cuộc gọi.
Màn hình tối lại, phản chiếu gương mặt của chính tôi.
Không khóc, không buồn, thậm chí không giận.
Chỉ còn một khoảng lặng mênh mông.
Tịch Úc Niên từ thư phòng bước ra, đưa tôi một cốc nước ấm: “Không sao chứ?”
Tôi lắc đầu, nhận lấy.
Hơi ấm xuyên qua thành ly truyền đến lòng bàn tay, rất dịu.
“Em chỉ đột nhiên thông suốt rồi,” tôi nhìn những đám mây xa ngoài kia, khẽ nói, “họ có yêu em hay không, thật ra không còn quan trọng nữa.”
Quan trọng là, cuối cùng tôi cũng học được cách yêu bản thân mình.
Quan trọng là, tôi đã gặp được người kiên định lựa chọn mình.
Tịch Úc Niên đưa tay xoa nhẹ tóc tôi.
“Em xứng đáng được yêu, Chúc Ninh.”
“Vốn dĩ em đã xứng đáng rồi.”