Chương 6 - Khi Nữ Tử Trạng Nguyên Đứng Đầu
Hai người kia như bị dây cung kéo căng, không ai nhường ai, tên bay loạn xạ, hươu nai đều trở thành nạn nhân trong cuộc so tài không lời này .
“Lâm học sĩ thấy con hồ ly trắng này thế nào?” Thái t.ử xách một con hồ ly tuyết, nụ cười dịu dàng hỏi ta .
“Lông thô quá, sao bằng con chồn tím ngoan ngoãn đáng yêu này .” Tống Thanh Viễn lập tức đáp lời, xách ra một con chồn tím.
Thái tử: “Chồn tuyết hiền lành, hiểu chuyện, còn hơn loại tính tình nóng nảy như chồn tím.”
Tống Thanh Viễn: “Tính nóng cũng có chỗ tốt , còn hơn vẻ ngoài ôn hoà mà bên trong chẳng biết đang toan tính điều gì.”
“...”
Cạn lời.
Sau một hồi đấu khẩu căng như dây đàn, cuối cùng cũng nhớ ra sau lưng còn có ta .
“Lâm đại nhân ngày mai có rảnh không ?” Thái t.ử quay đầu lại , “Tây Sơn mới lập một trường săn khác.”
Tống Thanh Viễn gần như cùng lúc lên tiếng: “Trùng hợp, thần cũng muốn mời Lâm đại nhân cùng du ngoạn.”
Hai đôi mắt lập tức đồng loạt phóng về phía ta —
Rồi cùng khựng lại .
Chỉ vì — chỗ ta đứng ban nãy, đã sớm trống không .
Hừm, ngay lúc nhận ra khí trời không ổn , bổn cô nương đã rút lui ngay rồi .
Ba mươi sáu kế — chuồn là thượng sách.
Chuồn thôi chuồn thôi.
Hai tên nam nhân kia , mùi t.h.u.ố.c s.ú.n.g sặc sụa đến mức sắp thiêu cháy cả trường săn, bổn cô nương còn lâu mới ở lại chịu trận.
Về đến phủ, ta ngồi ngẫm lại — kinh thành này e là không thể yên thân thêm được nữa.
Một người là vị hôn phu cũ, suốt ngày âm dương quái khí.
Một người là cấp trên trực tiếp, thái độ mập mờ ám muội .
Cứ tiếp tục thế này , e là bí mật nữ cải nam trang của ta chưa bị lộ thì cũng đã c.h.ế.t cháy trong “tia lửa” giữa hai người đó rồi .
Không ổn , phải tìm chỗ tránh gió.
Ta lập tức thu dọn hành trang trong đêm, trời chưa sáng đã nhét quan ấn và bạc riêng vào ngực, chuẩn bị chuồn khỏi kinh thành. Dĩ nhiên, ngoài mặt vẫn phải gọi là “vi hành điều tra dân tình cho triều đình”.
Ai ngờ chân còn chưa kịp bước qua cổng thành, liền bị người chặn lại .
Và rồi , một tin động trời truyền tới tai ta :
Kinh thành — phong toả rồi !
Ngay sau đó là tiếng hò hét vang trời, tiếng binh khí va chạm không ngừng vang lên.
Ta đứng c.h.ế.t trân trước cổng thành đã đóng chặt, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ:
Xong rồi . Chuồn… chậm một bước.
Những ngày tiếp theo, kinh thành hoàn toàn đại loạn.
Thông tin bị bịt kín, chỉ nghe phong thanh rằng trong cung xảy ra biến cố lớn — Thái t.ử khởi binh rồi .
Ta trốn kỹ trong phủ, nơm nớp lo sợ.
Đến lúc này , ta mới thực sự hiểu rõ ý tứ của Tống Thanh Viễn khi xưa: “Thái t.ử không đơn giản như vẻ ngoài ôn hoà”, “tâm cơ sâu, dã tâm lớn”…
Thì ra hắn sớm biết Thái t.ử sẽ tạo phản.
Lão hoàng đế bệnh tật dai dẳng nhiều năm, Thái t.ử sớm đã vây cánh đầy đủ, ra tay chẳng qua là chuyện sớm muộn.
Chỉ không ngờ, đến nhanh thế, mà cũng tàn nhẫn đến vậy .
Khi ta nhận được tin chính xác, thì mọi chuyện đã an bài.
Thái t.ử dùng thủ đoạn sấm sét, quét sạch toàn bộ phe đối lập, thuận lợi đăng cơ.
Tân đế lên ngôi, ban đại xá thiên hạ, đồng thời luận công ban thưởng.
Người đến tuyên chỉ — không ai khác, chính là Tống Thanh Viễn trong bộ dáng đắc ý đầy gió xuân.
Nhà họ Tống đứng đúng phe, ra sức lập công, đương nhiên cũng một bước lên mây.
Nam nhân kia vận triều phục mới tứ phong màu hồng thẫm, sau lưng hắn có vài thái giám đi theo.
Tuyên khẩu dụ — nói rằng Hoàng thượng muốn triệu kiến ta .
Ta vừa định cất bước theo, hắn lại bất ngờ cho lui mọi người , quay sang nhìn ta , ánh mắt phức tạp.
“Tri Ý,”
“Có một chuyện… ta đã để trong lòng rất lâu rồi .”
Ta nhướng mày, không lập tức lên tiếng, chỉ chờ hắn nói tiếp.
Hắn hít sâu một hơi , bắt đầu trút hết tâm can.
Nào là nhà họ Tống sớm đã âm thầm theo phò Thái tử, dấn thân vào đại sự, một khi bị bại lộ thì chính là tội tru di cửu tộc.
Hắn không muốn liên lụy ta , nhưng mối hôn sự này lại là tổ tiên định sẵn, đành phải kéo dài không thành thân , sau cùng bịa ra lý do thi trượt để hủy hôn — tất cả là để giữ cho ta được bình an.
Hắn nói xong, ánh mắt nóng rực nhìn ta .
Hắn đang đợi — Đợi ta sau khi biết chân tướng sẽ cảm kích rơi lệ, tha thứ mọi chuyện.
Nhưng ta chỉ im lặng một lát, tiêu hóa xong câu chuyện thoạt nghe rất hợp lý kia .
Rồi ta mỉm cười .
“Tống Thanh Viễn, thì đã sao ?”
Hắn khựng lại .
“Ngươi nói thì nhẹ nhàng. Nào là không muốn liên lụy ta — nhưng ngươi có từng nghĩ đến không , nữ t.ử bị hủy hôn sẽ phải đối mặt với bao nhiêu lời bàn tán, bao nhiêu ánh mắt dò xét độc địa? Nếu không phải ta da mặt dày, tâm lý cứng, lỡ mà vì chuyện này mà mang nhục, nghĩ quẩn một lần , tìm đến cái c.h.ế.t — ngươi từng nghĩ tới chưa ?”
“Ngươi có cái bất đắc dĩ của ngươi.”
“ Nhưng làm cũng đã làm rồi , sai cũng đã sai rồi . Khó nói thì cũng là việc của ngươi, sao lại để một mình ta gánh hết hậu quả?”
“Vậy thì — dựa vào đâu ?”