Chương 5 - Khi Nữ Tử Trạng Nguyên Đứng Đầu

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

 

“Điện hạ! Hôm qua thần uống say thất lễ, tội đáng muôn c.h.ế.t! Cái… cái yếm đó…”

 

Miệng ta há ra khép vào , đầu óc quay như chong chóng, cuối cùng buột miệng:

 

“Thật ra … là… là của người trong lòng thần!”

 

Phải rồi ! Nói vậy hợp lý hơn!

 

Thái t.ử đang phê duyệt tấu chương phụ thánh thượng, chẳng buồn ngẩng đầu, chỉ “ừ” một tiếng mũi.

 

Ơ? Phản ứng này là sao ?

 

Ta vội vàng tăng liều: “Thần… thần thực ra thần thích nam sắc, nên mới mang vật riêng tư ấy bên mình …”

 

Lúc này hắn mới buông bút, ngước lên nhìn ta , khoé môi nhếch lên như cười như không : “Ừ.”

 

Lại là “ừ”?!

 

Ta gần như phát điên, lắp bắp tiếp tục:

 

“Thật mà! Điện hạ, thần nói thật đó! Thần…”

 

Hắn bỗng đứng dậy, đi tới trước mặt ta , cúi người nâng cằm ta lên, buộc ta phải đối diện với ánh mắt hắn .

 

“Cô biết mà.” Hắn cong mắt cười dịu dàng như đang dỗ trẻ con, “Cô tin rồi .”

 

Đầu ngón tay hắn lành lạnh, chạm vào mà ta lại thấy như bị bỏng.

 

Ngay sau đó, hắn nắm lấy bàn tay đang siết chặt vì căng thẳng của ta , thấp giọng nói :

 

“Lâm ái khanh, không cần phải hoảng loạn như thế.”

 

Xong.

 

Phản ứng này rõ ràng là… chẳng tin lấy một chữ.

 

Quả đúng như ta dự liệu, Thái t.ử đã mơ hồ đoán được thân phận nữ nhi của ta .

 

Thế nhưng hắn không vạch trần.

 

Chỉ là từ đó trở đi , lại càng thân thiết hơn.

 

Ví như, khi gọi ta đến Đông cung nghị sự, đang bàn chính sự, hắn đột nhiên đưa một miếng bánh phù dung bị c.ắ.n một góc đến:

 

“Nếm thử xem, ngọt nhưng không ngấy.”

 

Ta nhìn cái bánh bị thiếu một góc kia , cầm thì ngượng, không cầm thì khó.

 

Lại ví như, ta đứng lâu trình bày, hắn sẽ đột ngột nói : “Ái khanh mệt rồi chăng?”

 

Rồi rất tự nhiên đặt tay lên vai ta , xoa bóp vài cái.

 

Toàn thân ta cứng ngắc, không dám nhúc nhích.

 

Hắn còn thường xuyên kề sát tai nói chuyện, lấy lý do “tránh tai vách mạch rừng”, hơi thở ấm áp lướt qua vành tai khiến ta đỏ từ tai đến tận cổ.

 

Những hành động ấy dịu dàng đến mơ hồ mang theo chút ám muội , vậy mà hắn lại làm một cách tự nhiên đến mức ta chẳng tìm được lý do để từ chối.

 

Cái kiểu thân mật nửa vời này , so với việc bị vạch trần trực tiếp còn khiến ta rối loạn hơn gấp bội.

 

Mà khi ta với Thái t.ử càng lúc càng gần gũi, cũng bắt đầu có người tỏ ra … không vui.

 

Chính là Tống Thanh Viễn.

 

 

Hôm ấy , lúc ta từ Đông cung bước ra , hắn đợi sẵn ở hành lang dài.

 

“Lâm Tri Ý.” Giọng hắn có phần nặng nề.

 

Ta không dừng chân:

 

“Trong thời gian thượng triều, làm ơn gọi ta bằng chức quan!”

 

Đôi tai hắn thoáng đỏ lên, khẽ gọi một tiếng:

 

“Lâm đại nhân.”

 

Lúc này ta mới khẽ đáp “Ừm” một tiếng.

 

Hắn bước theo ta , do dự hồi lâu mới nặn ra được một câu:

 

“Gần đây… ngươi quá thân cận với Thái t.ử điện hạ rồi đấy.”

 

“Ồ?” Ta nhướng mày. “Điện hạ coi trọng ta , có gì không ổn ?”

 

“Thái t.ử không phải người bề ngoài ôn hòa vô hại như ngươi tưởng. Tâm tư hắn sâu xa, dã tâm cũng không nhỏ. Ngươi tiếp cận quá gần, cẩn thận rước họa vào thân .”

 

Ta dĩ nhiên cũng cảm nhận được — Thái t.ử không hề đơn giản. Nhưng đối với ta , ít nhất đến giờ, hắn không có ác ý, thậm chí còn có phần bao dung.

 

Thấy ta im lặng, Tống Thanh Viễn vẫn không ngừng thao thao bất tuyệt phía sau :

 

“Tri Ý, nghe ta một câu, tránh xa hắn thì hơn. Quan trường không phải chốn đơn giản như ngươi nghĩ…”

 

Ta mất kiên nhẫn, ngắt lời hắn : “Tống Thanh Viễn.”

 

Hắn khựng lại .

 

Ta quay đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn , từng chữ từng lời: “Ngươi lấy tư cách gì, lập trường gì, để dạy dỗ ta ?”

 

Chúng ta đã sớm không còn hôn ước. Nói về phẩm cấp, ta cũng cao hơn hắn ít nhất ba cấp.

 

Việc hắn xen vào như thế, thật sự quá đường đột.

 

“Còn nữa, miệng ngươi nói Thái t.ử có mưu đồ khác với ta ,” ta cười khẽ, “thế còn ngươi? Ngươi khuyên ta tránh xa Thái tử, chẳng lẽ là muốn ta trở thành quân cờ của ai khác?”

 

Hắn nghẹn lời.

 

Ta bước qua hắn mà đi .

 

Hắn đột ngột lên tiếng sau lưng: “Ít nhất… ta sẽ không lợi dụng ngươi.”

 

Ta khựng lại .

 

Quay đầu nhìn hắn .

 

Gió đêm bất chợt thổi qua cuốn vài cánh hải đường dưới chân tung bay.

 

Giữa sắc trời nhập nhoạng, hắn đứng thẳng lưng, ánh mắt nhìn ta lại có phần… ấm ức?

 

Quỷ thật.

 

Ta lập tức quay đi , bước nhanh rời khỏi nơi đó.

 

Từ sau ngày ta thẳng thắn nói chuyện với hắn , Tống Thanh Viễn quả nhiên thu liễm không ít, ít nhất là không còn bày ra bộ dạng “oán phụ muốn nói nhưng lại thôi” và chắn đường ta mỗi ngày.

 

Cuối cùng cũng yên tĩnh đôi tai, ta thấy khoan khoái biết bao.

 

Cho đến khi Thái t.ử tổ chức một buổi săn đêm.

 

Trong trường săn rực rỡ ánh đèn, Thái t.ử đích thân dạy ta b.ắ.n cung. Hắn gần như vòng tay ôm từ phía sau , tay nắm tay chỉnh từng thế đứng , hơi thở ấm nóng phả bên cổ ta .

 

“Giơ tay cao thêm chút nữa, đúng, chính là như vậy .”

 

Toàn thân ta cứng ngắc, tâm trí hoàn toàn rối loạn vì khoảng cách quá gần, mũi tên vừa buông đã vọt ra ngoài… đến cả rìa bia cũng chẳng chạm vào được .

 

Thái t.ử khẽ cười : “Không sao , b.ắ.n lại .”

 

Đến lần thứ hai, khi ta cuối cùng cũng b.ắ.n trúng con mồi, còn chưa kịp vui mừng—

 

“Vút!”

 

Một mũi tên khác xé gió bay tới, chuẩn xác đ.á.n.h bật mũi tên của ta đang ghim trên xác con vật!

 

Ta sững sờ quay lại .

 

Chỉ thấy Tống Thanh Viễn thân mặc bạch y, tay cầm trường cung, đứng dưới ánh trăng không xa, sắc mặt lạnh như băng, toàn thân tỏa ra khí tức: “ ta đang rất không vui.”

 

Thái t.ử nhướng mày, giọng vẫn ôn hòa: “Tống biên tu, cung pháp không tệ.”

 

Tống Thanh Viễn chắp tay, giọng cứng đờ:

 

“Điện hạ quá lời, chẳng qua trong rừng không phân chủ khách, thấy mồi liền động, tiện tay b.ắ.n một mũi tên.”

 

Thái t.ử mỉm cười : “Vậy không bằng so thử xem, hôm nay ai săn được nhiều hơn?”

 

“Thần — tuân chỉ.”

 

Cảnh tượng tiếp theo, đúng là không thể nhìn thẳng.

 

 

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)