Chương 4 - Khi Nữ Thần Gặp Lại Kẻ Bất Hạnh
4
Những tháng mang thai ấy, tôi im lặng đến lạ thường.
Không còn la hét, không còn nổi giận.
Tôi xin người giúp việc cho mượn kim chỉ, keo dán. Rồi lục tìm trong căn phòng chứa đồ mà anh ta xem như kho phế liệu — tìm ra được bản thảo sáng tác của ba đời nhà họ Giản.
Những tờ giấy bị vứt chỏng chơ, thấm nước, mục nát… lại trở thành nơi duy nhất tôi có thể nương tựa.
Tôi ở lì trong căn phòng ấy, nhẹ nhàng vuốt phẳng từng vết gấp, từng vết rách, kiên nhẫn tu sửa, dán lại, sắp xếp lại thành tập.
Tôi không còn sáng tác.
Tôi chỉ lặng lẽ phục chế.
Tôi đem tất cả oán hận và không cam lòng, biến thành sự kiên nhẫn nơi đầu ngón tay — từng mũi kim, từng đường chỉ, kết nối lại mạch máu nghệ thuật từng bị anh ta cắt đứt.
Vậy mà, Cố Yến Từ vẫn không buông tha tôi.
Hôm đó, nhờ công trình “Điện Quang”, anh ta nhận được vinh dự cao nhất trong ngành kiến trúc — giải Pritzker.
Tôi ngồi trước khung cửa sổ sát đất rộng lớn trong biệt thự, lặng lẽ nhìn người đàn ông đang rực rỡ hào quang trên màn hình tivi.
Ở cuối bài phát biểu nhận giải, anh ta đầy tình cảm nhìn về phía Tô Vãn ngồi dưới sân khấu, giọng rõ ràng:
“Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn nàng thơ của tôi — Tô Vãn.”
“Bức tượng Nữ Thần — nguồn cảm hứng cũ của tôi — đại diện cho vẻ đẹp tĩnh tại đã qua Còn em, Tô Vãn, chính là điểm khởi đầu cho toàn bộ sáng tạo tương lai của tôi.”
Anh ta muốn dùng bức tượng Nữ Thần tôi tự tay điêu khắc để trao vương miện cho tình mới, muốn nói với cả thế giới rằng: Giản Lê — đã chết rồi.
Tối hôm đó, khi Cố Yến Từ kết thúc tiệc mừng chiến thắng, phong thái đắc thắng trở về biệt thự, thứ anh ta thấy là tôi đang ngồi trên sofa, ánh mắt bình thản đến trống rỗng.
Tôi đẩy về phía anh ta một bản thỏa thuận ly hôn đã ký sẵn.
Chính sự bình tĩnh của tôi đã hoàn toàn chọc giận anh ta — bởi trong mắt anh ta, đó là sự khiêu khích đối với quyền uy của mình.
“Cô lại phát điên cái gì đấy hả!”
Anh ta xông tới, vung tay hất văng tờ giấy, rồi túm chặt lấy vai tôi, vẻ mặt méo mó vì giận dữ.
Đó là lần đầu tiên, anh ta hoàn toàn xé toạc lớp mặt nạ trước mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn gương mặt vặn vẹo ấy, giọng bình thản như đang đọc lời chú thích dưới một bức tranh:
“Thánh đường của anh đã xây xong, nàng thơ mới của anh cũng đã được lên ngôi. Tôi, người cũ… có thể rút lui rồi.”
Có lẽ chính sự bình tĩnh ấy càng khiến anh ta mất kiểm soát. Hoặc có thể anh ta chỉ muốn che đậy cơn điên dại đang dâng lên trong lòng.
Trong lúc giằng co, cãi vã, tôi bị đẩy ngã ra sau.
Thắt lưng va mạnh vào mép bàn trà cứng ngắc.
Một dòng chất lỏng ấm nóng, nhanh chóng lan ra bên dưới tôi.
Tôi nằm trên sàn đá lạnh lẽo, nhìn thấy trên mặt anh ta thoáng hiện vẻ bàng hoàng — nhưng nhiều hơn là sự thanh thản sau khi trút bỏ được gánh nặng phiền toái.
Ngay khoảnh khắc đó, Tô Vãn bước đến, dáng vẻ nhẹ nhàng thanh nhã.
Cô ta cúi người, gương mặt xinh đẹp nở một nụ cười vừa thương hại vừa độc ác, ghé sát tai tôi, từng chữ xé toạc ảo mộng cuối cùng:
“Giản Lê, cô thật nghĩ anh Yến Từ thương cô nên mới đón cô về từ viện điều dưỡng sao?”
Máu trong người tôi như ngưng đọng trong giây lát.
Cô ta nhìn phản ứng của tôi, hài lòng nhếch môi:
“Anh ấy nói, đứa con trong bụng cô tuyệt đối không thể xảy ra chuyện bên ngoài. Truyền thông sẽ viết loạn lên, rất ảnh hưởng đến danh tiếng của anh ấy.”
“Chỉ khi đưa cô về biệt thự này, để tất cả trông giống một tai nạn… mới là sạch sẽ nhất.”
5
Tôi tỉnh lại trong bệnh viện.
Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, nồng nặc đến nhức óc.
Bụng dưới trống rỗng. Đứa bé trong tôi — đã không còn nữa. Là một bé gái, đã thành hình.
Khoảnh khắc đó, chút tình cảm cuối cùng tôi dành cho Cố Yến Từ, cũng theo sinh mệnh chưa kịp chào đời kia… chảy cạn hoàn toàn.
“…Giản Lê… A Lê…”
Giọng nói thăm dò của Cố Yến Từ kéo tôi khỏi cơn hồi tưởng đẫm máu.
Tôi không biết anh ta đã tiến lại từ khi nào, che đi ánh đèn flash lấp loáng phía sau.
Sự giận dữ đã tan biến khỏi gương mặt anh ta, thay vào đó là một biểu cảm phức tạp hơn — pha lẫn áy náy và dò xét.
“Chuyện năm đó… là anh có lỗi với em.”
Anh ta hạ giọng, thì thầm bằng âm lượng chỉ vừa đủ để hai người nghe thấy:
“Anh biết, dù làm gì cũng không bù đắp được. Nhưng A Lê, chuyện đã qua rồi… Chúng ta đừng dày vò nhau nữa, được không?”
Anh ta bày ra bộ dáng muốn hòa giải.
Nhưng tôi hiểu quá rõ anh ta rồi.
Đây không phải hối lỗi. Đây là xử lý khủng hoảng.
Sự xuất hiện của tôi, sự điềm tĩnh của tôi, khiến anh ta cảm thấy mất kiểm soát.
Anh ta cần gấp rút đóng lại vai người chồng cũ hối hận, người đàn ông từng yêu sâu đậm, để dập tắt mọi rúng động dư luận.
“Giáo sư Cố.”
Tôi khẽ lùi lại một bước, giữ khoảng cách an toàn, giọng điệu xa cách nhưng lễ phép:
“Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi. Tôi đến đây hôm nay, không phải để dày vò nhau.”
“Tôi chỉ là nhận lời mời của anh Trần – người phụ trách sự kiện – đến đây với tư cách cố vấn phục chế tác phẩm nghệ thuật đặc biệt.”
Câu nói của tôi khiến Cố Yến Từ sững người.
— Cố vấn phục chế tác phẩm nghệ thuật?
Ánh mắt anh ta càng lúc càng đầy nghi hoặc và dò xét.
Có lẽ suốt năm năm qua anh ta luôn nghĩ tôi đã hoàn toàn sụp đổ, lún sâu trong đáy bùn, chỉ còn thoi thóp mà sống.
Anh ta chưa từng ngờ rằng — tôi sẽ quay lại, với một thân phận chuyên nghiệp đến mức khiến anh ta không thể ngó lơ.
“À đúng rồi,”