Chương 3 - Khi Nỗi Đau Gặp Gỡ Tình Yêu
Tôi phẩy tay:
“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi mà.”
“Cảm ơn anh nhiều nha hôm nay.”
“Thôi mà, Hy Hy là bạn thân nhất của em, vì bạn thân, đâm dao hai bên sườn cũng chơi luôn!”
Chắc cái tư thế chống nạnh của tôi nhìn buồn cười quá, Vạn Hạo Thiên lại bật cười sảng khoái lần nữa.
“Muốn đi đâu? Anh đưa em về.”
Sau vụ hôm nay, tôi cũng chẳng khách sáo gì:
“Bệnh viện Trung Y tỉnh, tối nay em trực đêm.”
Anh nhướn mày:
“Trùng hợp ghê, anh cũng tiện đường.”
Nói rồi anh mở cửa ghế phụ cho tôi:
“Anh cũng làm ở Trung Y tỉnh, em bên khoa nào?”
“Cấp cứu ạ.” Tôi nói rồi bổ sung,
“Còn đang trong giai đoạn thực tập.”
“Còn gọi anh là gì nào?”
“Gọi anh là ‘anh Vạn’ nha?”
“Gọi anh Vạn?”
“Chứ không lẽ gọi là gì? ‘Ê’? ‘Này’? Gọi vậy nghe kỳ lắm.”
Vạn Hạo Thiên liếc nhìn tôi, rồi khẽ bật cười.
“Sao vậy? Anh là anh của Hy Hy mà, em gọi theo Hy Hy thì đâu có sai đâu?”
Vừa nói tôi vừa chớp chớp mắt, nhìn anh bằng ánh mắt vô tội.
Anh khởi động xe, khóe môi khẽ cong lên:
“Ừm, cũng đúng.”
“Anh bên khoa lồng ngực.” Anh tự giới thiệu.
Tối thứ Bảy, tôi trực ca đêm ở khoa cấp cứu, may là kịp đến bệnh viện trước 8 giờ.
Từ hôm đó trở đi, tôi bắt đầu thi thoảng “vô tình” gặp Vạn Hạo Thiên ở bệnh viện.
Nhưng tụi tôi chưa từng thực sự chạm mặt.
Hoặc cũng có thể nói là…
Mỗi lần gặp, anh đều vội vội vàng vàng, không kịp để tôi chào hỏi đã đi mất rồi.
10
Cuối tuần lại đến.
Tối hôm đó, tôi cứ nằm trằn trọc mãi trên giường, lăn qua lộn lại không tài nào ngủ được.
Thật sự không nhịn được nữa, tôi liền nhắn tin cho nhỏ bạn thân trên WeChat.
Tay thì run, tim thì đập loạn:
[Bé iu ơi, hỏi mày cái này được không?]
Kèm theo một sticker ông vua chống nạnh ngầu lòi.
Chắc đang bận, Hy Hy chỉ nhắn lại một chữ:
[Ừm.]
Tôi lập tức gõ nhanh:
[Anh mày thích kiểu con gái như nào vậy?]
Một lúc lâu sau…
Hy Hy:
[Bình thường.]
Bình thường?
Tôi gõ gõ cằm suy nghĩ – cái kiểu “bình thường” này bao quát rộng dữ vậy trời!
[Vậy anh mày có người yêu cũ chưa? Nếu có thì là kiểu xinh xắn năng động hay dịu dàng nhẹ nhàng?]
Lần này trả lời rất nhanh.
Hy Hy:
[Không có người yêu cũ.]
Tôi ngồi trước màn hình, vui quá quăng luôn cái điện thoại, nhào lên giường lăn hai vòng như diễn viên xiếc.
Sau đó lại ôm điện thoại lên, giả bộ thẹn thùng nhắn tiếp:
[Nếu mà, em nói là nếu thôi nha, em theo đuổi anh mày, thì tỷ lệ thành công mày nghĩ được bao nhiêu phần trăm?]
Khung trò chuyện hiện lên dòng chữ “đang nhập…”
Nhưng tin nhắn mãi vẫn chưa hiện ra.
Ba phút trôi qua.
Vẫn là “đang nhập…”
Tôi nhìn đến mức sắp mù mắt mà vẫn chưa thấy gì xuất hiện.
Cảm giác chờ đợi này như dài cả thế kỷ.
Cuối cùng, khung chat mới hiện ra một dòng:
[Mày thích ảnh thật à?]
Thề!
Tôi còn nói theo đuổi nữa thì chắc chắn là thích rồi chứ còn gì!
Mà đó đâu phải trọng điểm!
Trọng điểm là — chị em tốt của tôi ơi, mày không nên lập tức cung cấp tình báo cho tao à?!
Đúng lúc tôi đang ngồi chửi thầm trong bụng,
【!!! 【!!! 【!!!】
Ba hàng dấu chấm than hiện lên trên màn hình.
Tôi còn tưởng não con nhỏ bạn bị lừa đá nên bấm nhầm phím.
Thì một tin nhắn thoại được gửi tới:
“Aaaaa chị em ơi!!! Tao phải nói với mày một chuyện siêu bùng nổ — là, là… mấy cái tin nhắn hồi nãy là… anh tao trả lời đó!!!”
11
Trời má.
Trên đời này còn ai “xã giao chết” thảm như tôi không?
Xấu hổ muốn độn thổ luôn!
Tôi lập tức xoá sạch toàn bộ tin nhắn.
Chỉ cần điện thoại tôi không còn những đoạn hội thoại đó, thì tôi không thừa nhận là mình từng gửi gì hết.
Thế là vài ngày trôi qua.
Bạn thân tôi cũng rất có tâm, hai lần tìm cách tạo cơ hội cho tôi và anh trai nó gặp nhau, nào là rủ đi ăn, đi dạo, picnic các kiểu.