Chương 2 - Khi Nỗi Đau Gặp Gỡ Tình Yêu

6

Tiếng nói vang lên, nghe rõ ràng đang nén lửa giận:

“Bệnh viện bên anh có khoa thần kinh cũng khá lắm, dẫn cô ấy đến đi, tiền viện phí để anh lo!”

Ba giây sau, Vạn Hạo Thiên xuất hiện ở cửa bếp, tay cầm cái xẻng nấu ăn, dựa vào khung cửa.

Giận vì không biết tự yêu lấy mình:

“Vạn Hy Hy, mày vừa có đầu óc, vừa xinh đẹp, lại có tiền, khóc vì một thằng đàn ông thôi cũng đã đáng tội rồi! Biết không hả?”

Chắc là tức quá, Vạn Hạo Thiên nấu xong cơm rồi bỏ đi luôn, không ăn cùng bọn tôi.

Vạn Hy Hy uể oải phất tay về phía cửa như tiễn vong, người vừa khuất bóng thì nhỏ bỗng“ê” một tiếng:

“Anh tao làm ở khoa ngoại bệnh viện Trung Y của tỉnh đó, Chi Chi, trùng bệnh viện với mày luôn đó nha!”

Tất nhiên là tôi biết.

7

Thực ra, tôi đã thầm thích Vạn Hạo Thiên suốt hai năm rồi.

Không ai biết lúc nãy khi giả vờ bình tĩnh gặp lại anh ấy, trong lòng tôi căng thẳng đến mức nào.

Nhưng tôi thật sự không biết ảnh là anh trai của nhỏ bạn thân nhất của tôi.

Chỉ biết nhỏ có một ông anh, nhưng chưa từng gặp mặt bao giờ.

Ngày đầu tiên Vạn Hạo Thiên đến bệnh viện bọn tôi, phải nói là gây chấn động không nhỏ.

Group chat của mấy thực tập sinh bên điều dưỡng náo loạn cả lên, ai nấy đều rôm rả bảo khoa ngoại có trai đẹp mới toanh.

Đám đồng nghiệp thân với tôi còn kéo tôi đi hóng hớt.

Đúng là đẹp thật – dáng cao, người gầy mà rắn rỏi, dù đứng xa quá không nhìn rõ mặt, lại mặc blouse trắng, đeo khẩu trang.

Nhưng khí chất thì đúng chuẩn trai đẹp.

Nhưng lý do tôi thích Vạn Hạo Thiên,

Không phải chỉ vì lần gặp đầu tiên đầy chấn động ấy,

Cũng không phải tình yêu sét đánh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

8

Sau khi dỗ Hy Hy ngủ xong, tôi vừa bước ra khỏi hành lang.

Một bóng người bỗng hiện ra ngay trước mặt, suýt nữa làm tim tôi ngừng đập nửa nhịp.

Chỉ thấy Vạn Hạo Thiên đeo túi chéo sau lưng, chân phải hơi chống vào tường, tay khoác hờ lên lan can.

“Làm em giật mình à? Xin lỗi.”

“Anh chưa đi sao?”

Vạn Hạo Thiên đáp:

“Lúc nãy đi rồi, nhưng lại quay lại.”

Anh ấy sải bước về phía tôi, giọng nam trung trong trẻo vang lên:

“Lát nữa em có rảnh không? Anh muốn nhờ em một chuyện.”

Nghe giọng điệu, cứ như anh đã đứng đây chờ tôi khá lâu rồi.

Tôi cố hết sức kìm lại cơn đỏ mặt và trái tim đang đập loạn xạ,

Nhưng miệng lại giả vờ lạnh lùng kiêu ngạo:

“Chuyện gì thế? Em chỉ rảnh trước 7 giờ rưỡi thôi đó.”

Anh liếc đồng hồ:

“Đủ thời gian.”

Nửa tiếng sau, chúng tôi đến một trung tâm luyện thi cao học khá nổi tiếng trong thành phố – Thanh Điểu Education.

Vừa xuống xe đã đi thẳng đến lớp học của Từ Hạo.

Vạn Hạo Thiên nói, Hy Hy có thể bỏ qua nhưng với tư cách anh trai, anh không thể nuốt trôi chuyện này.

Thế thì tôi phải giúp một tay chứ!

9

Nói thật nhé, từ đầu tôi đã không có tí thiện cảm nào với cái tên Từ Hạo đó rồi.

Keo kiệt thì không nói làm gì, quan trọng là… xấu!

Rõ ràng chẳng có tí bản lĩnh nào, tính tình thì hẹp hòi và giả tạo, vậy mà còn thích đóng vai kiểu “cha mẹ vất vả nuôi tôi học đại học, sau này gánh cả gia đình, không mua nổi xe nhà, áp lực lớn lắm” kiểu thanh niên truyền cảm hứng.

Tôi không hiểu nổi Vạn Hy Hy thích được điểm gì ở hắn nữa.

Tôi bắt chước phong cách của Vạn Hạo Thiên, dựa người vào khung cửa sau lớp học,

Vừa rung chân vừa ngoắc ngón tay về phía cái kẻ đang giỡn hớt với bạn cùng lớp:

“Từ Hạo! Ra đây một chút, có chuyện muốn nói.”

Từ Hạo hơi cau mày nghi hoặc, nhưng vẫn đi theo tôi ra ngoài.

Hắn nhận ra tôi chứ.

Vì lần đầu Vạn Hy Hy dẫn hắn đi ăn gặp mặt tôi, lúc tính tiền hắn giả vờ đi vệ sinh rồi biến luôn, cuối cùng tôi là người trả tiền!

Tôi dẫn Từ Hạo ra phía sau toà nhà trung tâm, nơi có một bãi cây nhỏ.

“Bộp——”

Hắn ăn trọn một cú đấm của Vạn Hạo Thiên.

Tôi lập tức chạy lùi lại mấy mét, tìm một chỗ tương đối an toàn để quan sát.

Kiểu người không nói nhiều, ra tay dứt khoát thế này, đúng gu tôi luôn đó nha~

Ai mà biết được, ở bệnh viện thì Vạn Hạo Thiên là kiểu bác sĩ học bá lạnh lùng, như thể chẳng dính khói bụi trần gian.

Ai mà ngờ được anh ấy còn ra tay đánh người chứ.

Vạn Hạo Thiên sau cú đấm đầu tiên, toàn thân toát ra khí lạnh:

“Người ta ba mươi tuổi thì trưởng thành vững vàng, còn mày thì vừa làm vừa giả bộ, đúng là làm mất mặt cánh đàn ông tụi tao!

Tiền em tao tiêu cho mày, cứ coi như nhà tao làm từ thiện đi cứu trợ nghèo đói!

Chia tay rồi thì cút cho khuất mắt, để tao biết mày còn dám dây dưa với nó nữa, thì không chỉ là ăn một đấm đâu!”

Tôi đứng bên cạnh vỗ tay kiểu cá heo phát cuồng.

Nếu không phải Vạn Hy Hy mê trai quá mà cứ cản, tôi đã tự tay tung cú móc trái móc phải vào mặt Từ Hạo từ đời nào rồi!

Hôm nay đánh thế mới hả giận!

Máu mũi của Từ Hạo ròng ròng chảy xuống, hắn cố tỏ ra muốn đánh lại mấy chiêu,

Nhưng liếc thấy bàn tay của Vạn Hạo Thiên đang siết chặt, kêu răng rắc,

Hắn sợ đến mức lùi hẳn hai bước, quệt máu nói:

“Em gái mày là con chó đi liếm người đấy! Tao tránh còn không kịp, mày nói với nó đừng có bám lấy tao nữa!”

Tôi tức muốn nổ phổi, lao lên đá cho hắn một phát:

“Đồ ngu, đừng có xúc phạm loài chó!”

Từ Hạo giơ chân định đá lại tôi.

Vạn Hạo Thiên bước dài lên, mười ngón tay siết lại, mỗi cú đấm mang theo gió!

Là bác sĩ nên anh ấy quá rõ đâu là những chỗ đau nhất mà vẫn không cần nhập viện điều trị.

Từ Hạo ôm đầu ngồi phịch xuống đất, quỳ rạp ra mà van xin:

“Tôi sai rồi tôi sai rồi, tôi sẽ không dám dây vào Vạn Hy Hy nữa, đừng đánh nữa!”

“Thật mẹ nó làm nhục giới đàn ông mà!”

Tôi cũng trợn mắt, giơ ngón giữa lên:

“Đồ nhát chết!”

“Đi thôi.”

Vạn Hạo Thiên đút tay vào túi quần, khẽ chạm vai tôi một cái.

“Khoan đã.”

Lớp luyện thi cao học đó là do nhỏ bạn thân tôi đóng tiền giúp Từ Hạo, đóng theo kỳ.

Trước khi rời đi, tôi vẫn ghé phòng lễ tân để xin hoàn lại học phí kỳ sau cho hắn.

Thức ăn cho chó là dành cho chó, bố thí thêm cho loại người này một bữa, là đang làm nhục loài chó!

Trên đường về, Vạn Hạo Thiên bỗng phì cười:

“Không bị anh dọa sợ chứ?”