Chương 6 - Khi Nỗi Đau Chưa Kết Thúc
Nhưng lời sám hối công khai không thể cứu rỗi nỗi đau nơi đáy tim anh.
Trong một đêm mưa lớn, anh một mình trở lại căn nhà an toàn nơi Tô Vãn từng bị giam cầm và hành hạ.
Ngọn lửa bùng lên nuốt trọn căn nhà.
Anh vừa rót rượu trắng nặng độ vừa gào thét giữa đống lửa. Trong cơn mê loạn, anh như thấy dáng người Tô Vãn run rẩy trong góc:
“Vãn Vãn… anh đến bên em rồi…”
Nếu không có đội tuần tra phát hiện kịp thời, e rằng anh đã chết trong biển lửa ấy.
Sau khi tỉnh lại, anh thậm chí dùng mảnh gương vỡ rạch vào cổ tay, muốn tự mình cảm nhận nỗi đau mà năm xưa Tô Vãn từng phải gánh chịu. Vết sẹo dữ tợn ấy trở thành dấu tích vĩnh viễn trong cuộc đời anh.
Từ đó, Phó Thừa Dục trở thành khách quen của nghĩa trang.
Anh tự mình dựng một ngôi mộ không hài cốt cho Tô Vãn.
Dù nắng gắt hay mưa bão, anh đều đến lau chùi bia mộ cẩn thận, thay cúc trắng tươi mới, ngồi trước phiến đá lạnh ngắt mà kể chuyện về quân đội, về cuộc sống, nói hết nỗi nhớ và sự ân hận trong lòng.
Anh đốt sạch mọi thứ liên quan đến Chu Nhan, giữ lấy những ký ức với Tô Vãn để sống qua từng ngày, giam mình trong một thế giới trắng đen chỉ còn bóng hình cô.
Chương 6
Khi Phó Thừa Dục hoàn toàn chìm đắm trong rượu và tội lỗi, một người bạn cũ trong quân đội, hiện đang đi thực địa vẽ tranh ở một thị trấn ven biển phía Đông Nam, đã gửi cho anh một loạt ảnh phong cảnh.
Trong một bức ảnh, ở góc khuất, thấp thoáng hình ảnh một người phụ nữ mặc váy dài vải thô màu nhạt, tay cầm ô che nắng, dáng người nghiêng nghiêng ấy… giống Tô Vãn đến kinh ngạc.
Chỉ một cái nhìn lướt qua Phó Thừa Dục như kẻ lạc lối giữa đêm dài thấy được ánh sáng. Anh lập tức tỉnh táo lại, ngay trong đêm lái xe vượt ngàn dặm đến thị trấn đó.
Anh tháo phù hiệu, ở trọ trong một nhà nghỉ rẻ tiền nhất, ăn những bữa cơm bình dân nơi vỉa hè, mang theo ảnh Tô Vãn, ngày ngày lang thang trên con đường đá xanh cổ kính của trấn nhỏ, như một người lính gác mang trong mình nỗi ám ảnh.
Anh hỏi thăm từng người dân, từng khách du lịch… nhưng vẫn không tìm thấy.
Cho đến một buổi sáng, tại khu chợ sớm, giữa dòng người nhộn nhịp, anh bỗng thấy một bóng lưng quen thuộc đang chọn cá ở quầy hải sản.
Chiếc váy dài màu xanh nước hồ, phần cổ sau trắng trẻo thanh tú ấy — mọi chi tiết đều in sâu trong xương tủy anh.
“Vãn Vãn!”
Anh gần như mất kiểm soát mà gọi to. Bóng lưng kia giật bắn mình, từ từ quay đầu lại — đúng là Tô Vãn!
Nhưng ngay khi thấy rõ là anh, máu trên mặt cô lập tức rút sạch, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ tột độ — như thể đang đối mặt với một oan hồn đòi mạng!
Cô không nói một lời, vứt rơi giỏ rau, quay đầu bỏ chạy, như con nai hoảng loạn lao vào biển người đông đúc, biến mất trong mê cung ngõ ngách chỉ trong tích tắc.
Phó Thừa Dục như phát điên, xô đẩy đám đông đuổi theo, nhưng ngay cả một góc váy của cô cũng không chạm được.
Niềm vui sướng ngắn ngủi nhanh chóng bị thay thế bởi cơn hoảng loạn và bất lực khôn cùng.
Anh cố gắng trấn tĩnh lại. Mọi dấu hiệu đều chỉ về một khả năng — năm xưa chính ông nội đã can thiệp vào chuyện này.
Phó Thừa Dục lập tức quay về thủ đô, đứng trước cánh cổng lớn uy nghiêm của nhà họ Phó.
Không màng ánh mắt ngạc nhiên của lính gác, anh “phịch” một tiếng quỳ thẳng xuống nền đất lạnh.
Và cứ thế… quỳ suốt bảy ngày.
“Ông ơi… xin ông…”
Khuôn mặt anh râu ria xồm xoàm, hốc mắt trũng sâu, đôi mắt từng sắc bén nay chỉ còn sự van nài hèn mọn.
“Nói cho cháu biết sự thật… Tô Vãn vẫn còn sống phải không? Thi thể đó… là giả đúng không?”
Từ trong thư phòng vọng ra tiếng quát giận dữ:
“Vô lý! Nhìn cháu bây giờ thành ra cái dạng gì?! Đứng dậy cho ông!”
“Cháu không đứng dậy!”
Phó Thừa Dục cúi đầu chạm trán xuống nền gạch lạnh buốt, vai run lên vì kìm nén tiếng nấc:
“Cháu biết cháu sai rồi! Là cháu khốn nạn! Là cháu ép cô ấy rời đi! Cháu không dám cầu xin tha thứ… chỉ mong biết cô ấy có còn bình an không… xin ông cho cháu một cơ hội để chuộc lỗi…”
Anh quỳ đó như một đứa trẻ lạc lối, thân thể rách nát vì tự trách và hối hận, phơi bày nỗi ăn năn tột cùng trước cánh cổng tượng trưng cho vinh quang của cả gia tộc.
“Ông ơi… xin ông… Tô Vãn còn sống không?”
Ông Phó ngồi sau bàn gỗ lim đỏ, nhìn đứa cháu trai từng kiêu hãnh như chim ưng, giờ lại hèn mọn như cát bụi ngoài cửa sổ.
Ánh mắt già nua của ông đầy phức tạp: có đau lòng, có bất lực, và nhiều hơn cả là một tiếng thở dài nặng nề cho tất cả quá khứ.
Ông im lặng rất lâu… lâu đến mức Phó Thừa Dục tưởng như mọi hy vọng đã tắt.
Cuối cùng, ông mới chậm rãi mở miệng, giọng khàn đặc:
“Phải… Tô Vãn… vẫn còn sống.”
“Thật sao?!”
Phó Thừa Dục ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt bừng sáng như có lửa cháy, cả người run lên dữ dội.
“Cô ấy ở đâu? Cô ấy có sống tốt không?!”
“Thi thể đó là của một phụ nữ không rõ lai lịch chết trong một cuộc xung đột biên giới. Mặt bị tổn thương nghiêm trọng, không ai nhận. Ông… đã giúp cô ấy sắp xếp.”
Giọng ông Phó như một chậu nước lạnh tạt thẳng vào tim cháu mình.
“Cô ấy đã đến tìm ông. Nói rằng cô ấy chịu đựng đủ rồi… Chỉ có ‘chết’ mới thoát khỏi cháu, thoát khỏi sự quấy rối không dứt của Chu Nhan.”
“Cháu nói đi, Phó Thừa Dục… cháu đã làm tổn thương cô ấy đến mức nào… để cô ấy phải chọn cách tuyệt vọng nhất đó… rũ bỏ tất cả, rời xa cháu mãi mãi?”
Phó Thừa Dục vẫn quỳ chết lặng tại chỗ, sắc mặt dần mất hết máu, cuối cùng chỉ còn lại một màu xám tro như cõi chết.
Cảm giác tội lỗi nặng nề như xiềng xích trói chặt lấy cổ anh, khiến mỗi một hơi thở đều trở nên khó nhọc.
Cô ấy còn sống.
Nhưng cô lại thà “chết” còn hơn tiếp tục ở bên anh.
Tình yêu và sự bảo vệ mà anh từng tự cho là đúng, với cô mà nói, lại là một địa ngục còn khủng khiếp hơn cả cái chết.
Nước mắt nóng hổi bất ngờ lăn xuống, anh há miệng nhưng cổ họng như bị nghẹn cứng, chẳng thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.