Sau khi ly hôn, tôi lê tấm thân đầy thương tích đến một thị trấn nhỏ ở miền Nam.
Đổi thân phận, đổi cả số điện thoại.
Mọi thứ liên quan đến thủ đô đều bị tôi cắt đứt hoàn toàn.
Tất cả bọn họ đều nghĩ tôi đã chết.
Chết trong vụ tra tấn giết người từng chấn động toàn quân khu năm ấy.
Suốt ba năm liền, trước mộ tôi, những cành cúc trắng chưa từng gián đoạn.
Cho đến một ngày, cánh cửa kính quán cà phê tôi mở ra, có một người quen cũ bước vào.
Anh ta kinh ngạc hỏi tôi tại sao còn sống mà không quay về?
Có biết không, Phó Thừa Dục vẫn luôn sống trong day dứt vì tôi, suýt chút nữa thì tự vẫn.
Phó Thừa Dục là chồng cũ của tôi.
Bình luận