Chương 3 - Khi Nợ Nần Trở Thành Đối Thủ
May mắn là cơ thể tôi đã quen với cường độ này từ kiếp trước, lại thêm kiến thức học được vẫn còn nguyên. Tôi đọc đến đâu, nhớ rõ đến đó, thậm chí nhắm mắt cũng biết được trang nào có phần nào.
Ngày thi, tôi bước vào phòng thi đầy tự tin.
Nhưng khi ngồi vào chỗ, tôi ngạc nhiên nhận ra — Tô Mạn cũng thi, lại còn ngồi ngay phía trước tôi.
Cô ta cắm cúi viết, tốc độ nhanh đến khó tin, động tác gọn gàng như thể đã luyện rất lâu.
Từng giúp cô ta học trước đây, tôi biết rõ nền tảng của cô ta tệ cỡ nào, đặc biệt là toán học — hoàn toàn mù tịt.
Tôi thầm đánh giá, đề toán lần này có độ khó tương đối. Với trình độ của cô ta, biểu hiện thế này thật sự khiến tôi thấy nghi hoặc.
Tôi cố nén sự tò mò, tập trung làm bài từ đầu đến cuối.
Kiểm tra vài lần, tính điểm sơ sơ, tôi cảm thấy rất ổn nên mới nộp bài.
Nhưng ngay khi tôi đứng dậy, Tô Mạn cũng đứng dậy theo.
Ra ngoài rồi, cô ta hùng hổ va mạnh vào tôi một cái, sau đó còn làm bộ ngây thơ:
“Ui da, chị ơi, sao lại bất cẩn vậy?”
“Chắc dạo này ôn thi dữ lắm nhỉ?”
“Thật ra cũng không cần cố quá đâu!”
Cô ta cười tươi rói, ghé tai tôi thì thầm:
“Vì vị trí giáo viên lần này, tôi chắc chắn giành được rồi.”
Giọng cô ta rất nhỏ, nhưng vẫn nghe ra đầy vẻ đắc ý.
“Tô Huệ, những câu hỏi trong đề, tôi đã làm qua hết rồi.”
“Chị à, cho dù chị may mắn nhờ tôi mà được trọng sinh, thì đã sao?”
“Dù thế nào, lợi thế… vẫn là ở tôi.”
“Giống như chỗ ngồi trong kỳ thi lần này vậy đó. Tôi luôn ở trước chị, đè chị một đầu!”
Dù đã biết rõ bản chất của Tô Mạn, nhưng những lời cô ta nói vẫn khiến tôi thấy vừa tức vừa đau lòng.
Thì ra, kiếp trước cô ta vừa khóc vừa cầu xin tôi đừng thi, nói rằng không muốn xa tôi — tất cả đều là giả, không chút chân thành.
Sau khi lừa được tôi rồi, cô ta lại âm thầm đi thi?
Tôi tức đến mức bật cười, cảm thấy cả hàm răng sau cũng đau theo.
Tôi nói:
“Cô tưởng mình là thiên tài chắc?”
“Chỉ vì từng làm qua một lần mà nghĩ sẽ làm đúng hết à?”
“Nào nào nào, giờ cô giải cho tôi xem câu cuối cùng của đề toán đi!”
“Người thi toán được có 42 điểm, mà nghĩ mình giỏi? Định lừa ai vậy?”
Mặt Tô Mạn tối sầm lại:
“Chẳng phải vì chị ghen tị với sự thông minh của tôi, nên dạy chẳng ra gì đó sao!”
Cô ta hét lên lần nữa:
“Chị cứ đợi đấy! Cuối cùng, người được chọn làm giáo viên chắc chắn sẽ là tôi!”
Tôi giơ ngón giữa.
7
Một người đến đề còn không làm được thì lấy gì mà chắc chắn mình đứng đầu?
Cô ta đang mơ giữa ban ngày à?
Tôi nghĩ Tô Mạn đã bị cái “hào quang nữ chính” ám đến mức tự tin thái quá, cứ tưởng ông trời sẽ ban phát mọi thứ tốt đẹp cho mình.
Nhưng rồi, khi danh sách trúng tuyển công bố — tôi chết lặng.
Không ngờ… người được chọn… lại là Tô Mạn!
Tôi…
Tôi chớp mắt, rồi nhắm mắt, rồi lại chớp mắt lần nữa.
“Ái Đảng, cậu xem giúp tớ đi… tên đó thật sự là Tô Mạn à?”
Giọng Ái Đảng cũng đầy bàng hoàng:
“Là Tô Mạn.”
“Cái quái gì đang diễn ra vậy?!”
Cô ấy hét lên:
“Tớ với cậu đã tính kỹ rồi! Cậu làm đúng hết — điểm tuyệt đối! Một trăm phần trăm!”
“Dù cho Tô Mạn cũng được điểm tuyệt đối, thì lẽ ra phải so sánh vòng hai chứ, sao có thể tự nhiên chọn cô ta luôn được?!”
Tôi hoàn toàn đồng tình. Trong lòng tôi bắt đầu nghi ngờ, không lẽ Tô Mạn đã tráo bài thi của tôi?
Tôi tát nhẹ vào mặt mình, ép bản thân bình tĩnh lại.
“Ái Đảng, tớ có thể xem bài thi của mình và của Tô Mạn được không?”
Ái Đảng nghiêm túc gật đầu:
“Đi, tớ biết nó được để ở đâu, chúng ta lén đi tìm bằng chứng.”
Phòng lưu trữ bài thi lúc đó không có ai, chúng tôi dễ dàng lấy được bài.
Tôi mở bài thi ra, so sánh kỹ lưỡng từng tờ. Điểm của tôi không sai, của người khác cũng đúng.
Nhưng bài của Tô Mạn… thấp hơn tôi đến 20 điểm.
Trong khi kết quả công bố, điểm của cô ta lại cao hơn tôi 2 điểm!
Chuyện này… là sao đây?
Tay tôi toát mồ hôi, nỗi hoang mang và sợ hãi dâng lên như sóng. Không lẽ thật sự có cái gọi là “hào quang nữ chính” đến mức bóp méo cả sự thật?
Cửa phòng bất ngờ mở bật.
Tô Mạn bước vào, đứng ngược sáng, giọng đầy đắc ý:
“Biết ngay là chị sẽ không cam tâm mà.”
“Bất ngờ lắm đúng không?”
“Vì tôi có… điểm cộng.”
“Điểm cộng?”
“Ừ, điểm cộng!”
Tô Mạn bĩu môi, nói với vẻ đương nhiên:
“Muốn làm giáo viên, đâu phải chỉ cần điểm cao. Phẩm chất đạo đức cũng quan trọng. Có đạo đức thì tất nhiên phải được cộng điểm rồi.”
“Tô Huệ, chị đúng là đầu óc cứng nhắc quá đi. Trong lúc chị còn cắm đầu học, chồng tôi đã sớm đưa ra đề xuất mới với hiệu trưởng.”
“Hiệu trưởng rất đồng tình, nên năm nay điều chỉnh lại tỷ lệ điểm xét tuyển.”
“Thật ngại quá, khi tôi với Kiến Quân lên huyện, bọn tôi bắt được một tên móc túi, hai tên côn đồ và một vụ giao dịch trái phép, còn đưa họ đến đồn công an. Nhờ thế mà được tặng giấy khen ‘cá nhân tiên tiến’, cộng thêm 22 điểm đấy.”
Cô ta cười khúc khích, mặt mày rạng rỡ.
Rồi giả vờ tốt bụng đề nghị:
“Nếu chị cũng có giấy khen, thì cũng có thể được cộng điểm mà!”
Tôi nhíu mày, nghiêm giọng nói:
“Những yêu cầu đó đâu có ghi trong thông báo.”
Tô Mạn lập tức cười khẩy:
“Thế là do chị cập nhật thông tin chậm thôi! Kiến Quân đích thân bàn bạc với hiệu trưởng, còn đích thân dán thông báo lên. Chị không đọc được thì trách ai?”
“Đây này!”
Cô ta hất tay, ném tờ thông báo xuống đất.
“Ôi chao, ngại quá, đành phiền chị phải cúi xuống nhặt mà xem rồi!”
“Cô!”
“Chẳng phải ai cũng biết Dương Kiến Quân là chồng cô sao? Biết đâu cố tình không dán thông báo thì sao?”
Ái Đảng tức đến nỗi xắn tay áo định xông lên.
Tôi vội kéo cô ấy lại, rồi cúi xuống nhặt tờ thông báo lên, lật xem nhanh chóng.
Tô Mạn khoanh tay, nhướng mày đầy khiêu khích:
“Không có bản lĩnh thì đừng có đổ vấy!”
“Đúng là tác phong tiêu biểu đó!”
Cô ta nhả ra từng câu đầy độc địa:
“Bình thường thấy các người rủ rê nhau tụ tập, tôi còn nghĩ chắc là con gái nhỏ nhoi chẳng hiểu chuyện, không chấp làm gì. Giờ xem ra là tôi nghĩ sai rồi.”
“Vừa có chuyện không như ý là bắt đầu suy diễn, bôi nhọ cán bộ. Tôi thấy mấy người bản chất đã xấu xa rồi!”
“Không phải người dân chất phác, mà là phần tử xấu đội lốt!”
“Phần tử xấu thì nên bị đấu tố, bị lật đổ, bị đưa đi cải tạo!”
Ngay lúc đó, cả gia đình nhà chồng Tô Mạn đồng loạt xuất hiện ở cửa, bước vào bao vây tôi và Ái Đảng, miệng không ngừng mắng nhiếc:
“Phần tử xấu mất mặt! Bọn hạ tiện đê tiện! Tao đem tụi mày đi trại cải tạo!”
Bọn họ xô đẩy chúng tôi. Cậu em út nhà họ Dương còn kéo rách áo Ái Đảng, miệng cười dâm dê:
“Há há há, da trắng thật đấy!”
Ái Đảng hoảng loạn hét lên:
“Áaaa!”
Tôi ôm chặt lấy cô ấy, chắn phía trước, rồi nổi điên đánh trả. Bà cụ nhà họ Dương tuy già nhưng vẫn khỏe, túm tóc tôi, tát lia lịa, vừa đánh vừa chửi:
“Con khốn! Dám lấy tiền của tao! Dám cản đường tao!”
Đầu óc tôi ù đi.