Chương 2 - Khi Nhà Không Còn Chỗ Cho Tôi
Trong nhà hơi ấm lan tỏa, trong không khí ngập tràn mùi thơm của thịt kho tàu và cá rán.
Cả nhà đang vây quanh chiếc bàn tròn lớn nhất, cụng ly nói cười rôm rả, bầu không khí náo nhiệt.
Tiếng mở cửa mang theo một luồng gió lạnh, tiếng cười trong nhà thoáng chững lại.
Nhưng chỉ là thoáng chốc.
Không một ai đứng dậy đón tôi, cũng không ai hỏi tôi trên đường có lạnh không, có đói không.
Mẹ tôi đang gắp một miếng sườn đưa lên miệng, vừa thấy tôi đầy người tuyết gió, lôi thôi lếch thếch, chân mày lập tức nhíu chặt, câu đầu tiên đã là quát tháo:
“Sao giờ mới đến? Cả nhà ăn quá nửa rồi! Con đúng là chẳng biết điều chút nào, họp mặt gia đình mà để người lớn phải chờ?”
Tôi há miệng, cổ họng khô rát như bốc khói: “Mẹ, xe khách bị hỏng giữa đường, con…”
“Được rồi được rồi, đừng kiếm cớ nữa.” Mẹ tôi sốt ruột phẩy tay ngắt lời, cằm hất về phía bếp, “Mau bỏ đồ xuống rồi vào bếp xem đi. Đống chậu thau chén bát còn chưa ai rửa, bồn rửa đầy ắp rồi. Chị con mới làm móng, không dính nước được, con rửa mau đi, lát còn phải luộc bánh chẻo đấy.”
Vừa vào đến nhà, chưa kịp uống một ngụm trà nóng, tôi đã bị sai đi rửa chén ngập dầu mỡ trong bồn.
Tôi nhìn người cha đang ngồi ở ghế chủ, mặt mày hồng hào, nhìn anh trai đang bóc tôm cho chị dâu, lòng tôi chìm xuống tận đáy.
“Vâng.”
Tôi cúi đầu, đáp một tiếng như cái máy.
Nước trong bếp lạnh buốt đến tê tay, bọt nước rửa chén quyện cùng dầu mỡ khiến tay tôi đỏ rát sưng tấy.
Tôi đói đến mức dạ dày co rút từng hồi, trong khi phòng khách vang lên tiếng họ đùa giỡn với cháu trai, nước mắt tôi lặng lẽ rơi xuống bồn rửa đầy dầu mỡ.
Nửa tiếng sau, tôi cuối cùng cũng rửa xong hết đống chén bát, lau tay bước ra phòng khách.
Bữa cơm tất niên từng đầy ắp, giờ chỉ còn lại bãi chiến trường lộn xộn.
Cá kho chỉ còn xương, thịt bò sốt chẳng còn sót lại chút nào, chỉ có đĩa rau xào còn trơ lại hai lá cải đơn độc.
Tôi kéo chiếc ghế trống duy nhất vừa định ngồi xuống, thì cháu trai năm tuổi đột nhiên chỉ vào tôi, giọng lanh lảnh:
“Không được ngồi! Mẹ bảo rồi, cô là người giúp việc! Người giúp việc không được ngồi ăn chung!”
Căn phòng vốn ồn ào bỗng chốc im bặt.
Ngay sau đó là một tràng cười rộ vang.
Chị dâu che miệng cười đến nỗi cả người rung lên: “Trẻ con vô tư quá, vô tư quá! Xem ra những gì chúng ta nói chuyện thường ngày nó đều nghe lọt tai hết đấy!”
Anh trai còn tự hào xoa đầu con: “Đúng là con tôi, từ nhỏ đã biết phân biệt tôn ti!”
Bố mẹ cũng cười theo, ánh mắt không hề có chút nào muốn bênh vực tôi, ngược lại còn mang theo sự đồng tình đầy châm biếm.
Tôi đứng cứng đờ bên cạnh bàn, tay chân lạnh toát.
“Gâu!”
Dưới gầm bàn vang lên một tiếng sủa mãn nguyện.
Con Golden tên Đại Bảo chui ra từ dưới khăn bàn, trong miệng đang ngậm một cái đùi gà to, ăn đến chảy cả nước miếng.
Đó chính là phần của tôi.
Trong cái nhà này, dù tôi vất vả quay về, dù tôi rửa cả một chậu chén bát, địa vị của tôi vẫn không bằng con chó được ngồi xe bảy chỗ về nhà.
Tôi đưa tay vào túi, âm thầm ấn nút “dừng quay video” trên điện thoại.
“Cô ơi, sao cô không ăn? Cô định ăn xương chó ăn còn à?” Cháu trai vẫn vô tư khiêu khích.
Tôi ngẩng đầu, nhìn đám người tự xưng là người thân trong căn nhà này, khẽ bật cười lạnh.
“Tôi không đói.”
“Không đói?”
Mẹ tôi nghe xong câu đó chẳng những không thương xót, ngược lại còn thở phào như trút được gánh nặng, ném vỏ hạt dưa lên bàn, ngang nhiên ra lệnh:
“Vậy được, nếu không đói thì đừng đứng đó nữa. Mau đi nhào bột, nhặt hẹ. Chị con thích bánh chẻo nhân ba loại, nhớ cho nhiều tôm vào đấy, phải gói xong trước mười hai giờ đêm.”
Đôi tay vừa rửa hàng chục cái bát vẫn còn sưng đỏ, dạ dày tôi vì đói quá mà co thắt đau đớn.
Tôi không nhúc nhích, chỉ nhìn mẹ chằm chằm, giọng khàn đặc nhưng sắc bén:
“Mẹ, con ngồi xe cả ngày, về đến nhà chưa uống ngụm nước, chưa ăn hạt cơm nào. Giờ chó còn ăn no rồi, mẹ bắt con bụng đói mà đi làm bánh chẻo cho mọi người?”
Cả phòng khách bỗng chốc ngưng đọng.
Bố tôi đang xem tiểu phẩm xuân quay đầu lại, cau mày: “Ngày vui mà con muốn gây chuyện hả? Bảo con làm chút việc thì sao? Năm nào chẳng là con gói bánh?”
“Đúng đấy,” chị dâu vừa đút quả cherry đắt tiền cho con trai vừa châm chọc, Lâm Nhược Thiển, em đừng có nhạy cảm quá. Mẹ sai việc là coi trọng em. Với lại, mâm cơm vừa rồi là em đến muộn nên lỡ, đâu phải chúng ta không cho em ăn. Em còn nói không đói, giờ nổi nóng với người lớn làm gì?”
“Tôi đến muộn là vì ai?!”
Tôi đột ngột tiến lên một bước, hất phăng cái tạp dề mẹ đưa tới.
“Nếu không phải vì hai thùng nước và một con chó mà các người đuổi tôi xuống xe, thì tôi có đến trễ không? tôi có cần phải chen chúc lên xe khách không?!”
Tôi chỉ vào con Golden đang nằm hưởng thụ bên lò sưởi, nước mắt dâng trào nơi khóe mắt, giọng run run:
“Trên xe, chỗ của tôi cho nó; trên bàn ăn, đùi gà của tôi cũng cho nó! Giờ cả nhà ăn uống no nê rồi, lại bắt tôi – một người đói đến choáng váng – đi phục vụ các người?”
“tôi là người! tôi là con gái ruột của các người! Trong cái nhà này, tôi sống không bằng một con chó sao?!”
Đây có lẽ là lần đầu tiên sau hai mươi hai năm tôi cất tiếng lớn như vậy trong nhà này.