Chương 7 - Khi Người Lạ Gọi Chồng Tôi Là Bạn Trai

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

7

Hơn nữa, cô ta cũng bị gã bạn trai cũ lừa, có khi đầu óc bị che mờ lúc bốc đồng.

Tôi quyết định giải quyết riêng, không đưa ra pháp luật.

“Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô.” — tôi bình tĩnh nói — “Nhưng yêu cầu cô xóa toàn bộ những video sai sự thật liên quan đến tôi và An An.”

Thiểu Mạn gật đầu lia lịa, trước mặt cảnh sát xóa hết video.

Khi rời khỏi đồn, cô ta còn cười cợt, thân mật khoác tay tôi:

“Chị Nhã Nhã à, từ giờ chúng ta là bạn tốt rồi nhé!”

Tôi rút tay về, không đáp lời.

Nhưng một tuần sau, tôi phát hiện mình đã sai.

Một đoạn clip có tiêu đề “Bị trẻ con làm phiền trên tàu cao tốc” bất ngờ hot trên mạng.

Một tài khoản để lại bình luận bên dưới:

【Tôi cũng từng gặp rồi, đứa bé đó ồn không chịu nổi. Tôi vừa ghét đàn ông vừa ghét trẻ con, mẹ nó thì làm ngơ, còn nhắn tin riêng đòi tôi gỡ video, thậm chí dọa nạt tôi!】

Ngay sau đó, tài khoản này còn đăng một đoạn ghi âm.

Đầu tiên là tiếng ồn ào của trẻ con, tiếp theo là bước chân hỗn loạn, rồi là giọng một người phụ nữ — đã bị xử lý chỉnh sửa:

“Có thể bảo con chị yên lặng chút không?!”

“Tôi có nói là con tôi không lên tiếng cơ mà!”

Đoạn ghi âm dừng lại tại đó.

Phần bình luận lập tức bùng nổ phẫn nộ:

【Cái này gọi là không nói à? Tôi nghe rõ mồn một luôn đấy!】

【Ghét nhất kiểu bố mẹ không biết dạy con. Tội nghiệp chủ thớt ghê!】

【Trẻ con kiểu này nên bị đưa lên mạng cho thiên hạ biết mặt!】

Đến mức này thì tài khoản kia chắc chắn là của Thiểu Mạn.

Tôi vừa định nhắn tin riêng cho cô ta thì phát hiện — hộp thư đến của mình đã nổ tung.

Toàn là tin nhắn chửi rủa, đe dọa.

Tôi mở phần bình luận mới nhất lên xem — hóa ra cư dân mạng đã truy từ tài khoản phụ của cô ta sang tài khoản chính.

Thì ra, cô ta không hề xóa video, chỉ là ẩn tạm.

Tài khoản này có lượng người theo dõi khá lớn, tương tác cũng nhiều — bảo cô ta xóa đi thì chẳng khác nào bắt cô xóa luôn kênh kiếm fame.

Dân mạng lần theo comment cũ của tôi, kéo vào trang cá nhân tôi công kích dồn dập.

Lần này, tôi không nhân nhượng nữa.

Tôi lập tức liên hệ Tống Vũ Thần và rất nhanh đã lấy được đoạn video từ camera giám sát hôm đó.

Tôi đăng đoạn video đó lên tài khoản mạng xã hội của mình, kèm theo dòng chú thích:

【Sự thật sẽ không bao giờ bị chôn vùi bởi dối trá.】

Tôi cũng đính kèm giấy chứng nhận khuyết tật thính giác và ngôn ngữ của An An.

Video nhanh chóng lan rộng. Chủ đề #Sự thật trên tàu cao tốc leo thẳng lên top tìm kiếm.

Dư luận đảo chiều chỉ trong chớp mắt. Tài khoản của Thiểu Mạn bị cư dân mạng phẫn nộ tấn công dồn dập.

【Lợi dụng người khuyết tật để câu view, cô còn là người không vậy?】

【Phải xin lỗi! Nhất định phải xin lỗi công khai!】

【Bị lừa nữa rồi. Từ nay không bênh ai vô tội vạ nữa!!!】

Giữa lúc làn sóng chỉ trích đang tăng cao, điện thoại tôi đổ chuông.

Là Thiểu Mạn.

“Chị Nhã Nhã…” — đầu dây bên kia vang lên giọng cô ta nghẹn ngào — “Em biết sai rồi… Chị có thể gỡ video xuống không? Em khó khăn lắm mới có được ngần ấy lượt theo dõi…”

Tôi lạnh giọng hỏi:

“Khi cô đăng video sai sự thật, cô có nghĩ đến hậu quả không?”

“Em… em lúc đó thật sự không biết con chị là trẻ câm…”

Câu nói đó hoàn toàn chạm đến giới hạn của tôi:

“Ý cô là nếu con tôi không bị câm thì cô có thể vu khống tùy tiện?”

“Không… không phải ý đó…”

Bất ngờ, cô ta nâng cao giọng, đầy kích động:

“Sao chị lại phải đối đầu với em như vậy? Lẽ ra chúng ta phải girls help girls chứ? Chị làm vậy là kỳ thị nữ giới, chị không thấy xấu hổ sao?”

Tôi phì cười vì cái logic kỳ quái đó.

“Thiểu Mạn, người thực sự kỳ thị phụ nữ, chính là kiểu người như cô.”

Tôi đáp trả thẳng thắn:

“Lợi dụng mâu thuẫn giới tính để cầu xin lòng thương hại, nhưng lại làm ngơ trước sự thật.

Cô không chỉ làm tổn thương tôi và An An, mà còn hại cả những người phụ nữ thật sự cần được bảo vệ.”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi là tiếng gào thét điên cuồng của cô ta:

“Tôi mặc kệ! Chị PHẢI xóa video! Nếu không tôi sẽ–”

“Tôi sẽ thế nào?” — Tôi lạnh giọng ngắt lời — “Tiếp tục bịa đặt? Hay nhờ cái ‘bạn trai giả’ của cô giúp đỡ?”

Cuộc gọi đột ngột bị cúp máy.

Tôi nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an khó tả.

Sáng hôm sau, bộ phận nhân sự đột nhiên gọi tôi lên gặp riêng.

Vừa mở cửa phòng họp, tôi bất ngờ khi thấy Thiểu Mạn đang ngồi đó, mắt sưng đỏ, bên cạnh là một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề.

“Cô Hàn,” — người đàn ông đẩy gọng kính lên — “Tôi là luật sư đại diện cho Thiểu Mạn. Thân chủ tôi tố cáo cô lan truyền thông tin sai lệch trên mạng và kích động bạo lực mạng.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)