Chương 6 - Khi Người Lạ Gọi Chồng Tôi Là Bạn Trai

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

6

“Tối qua bạn trai tôi nói xe hư không đến được, kết quả lại lén đi ăn với chị à?”

“Đồ đàn bà không biết xấu hổ!”

Thiểu Mạn bước nhanh đến gần tôi hai bước, túm lấy tôi.

Tôi vừa định gạt ra thì An An bất ngờ từ phía sau xông ra, đẩy mạnh cô ta một cái.

“Xấu!”

Bé cố gắng phát âm, gương mặt đỏ bừng vì gắng sức.

Không kịp phản ứng, Thiểu Mạn bị đẩy lùi mấy bước, tức giận đến mức giơ tay lên:

“Thằng nhãi con!”

Tôi lập tức chộp lấy cổ tay cô ta:

“Cô dám động thủ thử xem!”

Tôi khoẻ hơn hẳn, khống chế được cô ta gần như không nhúc nhích.

Cô ta hét toáng lên vì đau:

“Cô ấy đánh người! Mọi người không ai can thiệp à?”

“Tiểu Mạn… hình như là cô ra tay trước mà?”

Một đồng nghiệp yếu ớt lên tiếng, liền bị Thiểu Mạn lườm tóe lửa.

“Được lắm, tất cả các người đều bao che cho con đàn bà cướp bồ này!”

Tôi buông tay ra, cô ta lập tức lùi lại vài bước, tiếp tục giơ điện thoại lên quay.

“Mọi người thấy chưa, con trai cô ta không chỉ gây ồn ào trên tàu cao tốc, giờ còn đánh người.”

“Còn cô ta, giật người yêu người khác, ngoại tình, thật không biết xấu hổ!”

Tôi đã gọi báo cảnh sát, vừa tắt máy thì thấy một bóng dáng quen thuộc bước vào công ty.

Tống Vũ Thần vẫn mặc đồng phục, trán lấm tấm mồ hôi, hiển nhiên là chạy đến gấp.

Anh bước nhanh tới, mặt lạnh như tiền.

Vừa thấy anh, Thiểu Mạn lập tức đổi sắc mặt, biểu cảm đáng thương:

“Tống Vũ Thần! Cuối cùng anh cũng tới rồi!”

Tôi lạnh lùng nhìn cảnh đó, còn An An thì ôm chặt lấy chân tôi.

Tống Vũ Thần đi thẳng đến trước mặt Thiểu Mạn, giọng trầm lạnh:

“Cô là ai?”

Thiểu Mạn sững người, rồi nhanh chóng rơi vài giọt nước mắt:

“Sao anh có thể nói vậy? Chúng ta đã bên nhau ba tháng rồi mà…”

Tống Vũ Thần cau mày:

“Tôi và vợ tôi đã kết hôn bảy năm. Tôi hoàn toàn không quen biết cô.”

Cả văn phòng chấn động.

Mặt Thiểu Mạn trắng bệch, rồi bỗng hét lên điên loạn:

“Anh nói dối! Rõ ràng mỗi ngày đều nhắn tin cho tôi, còn nói yêu tôi nhất!”

Cô ta giơ điện thoại lên tiếp tục phát livestream, mong được cư dân mạng bênh vực.

【Tôi trung lập, không đứng về bên nào.】

【Coi dân mạng là lính đánh thuê hả? Hài thật.】

【Cả hai bên, đưa bằng chứng ra đi, OK?】

Thấy phản ứng không như mong đợi, Thiểu Mạn vội móc thêm một chiếc điện thoại khác, mở ra khung chat WeChat, trưng đầy tin nhắn tình cảm mùi mẫn.

Tống Vũ Thần nhìn một hồi, ánh mắt lạnh tanh.

Thiểu Mạn bật cười khinh bỉ:

“Sao hả? Giờ còn chối được không? Đống ảnh này không phải anh thì là ai?”

“Là tôi.”

Tống Vũ Thần gật đầu xác nhận.

Nhưng ngay sau đó anh đổi giọng:

“Nhưng tài khoản đó không phải của tôi. Ảnh bị lấy trộm.”

Lời của Tống Vũ Thần khiến cả văn phòng lặng ngắt như tờ.

Biểu cảm trên mặt Thiểu Mạn cứng đờ, cô ta trừng mắt nhìn Tống Vũ Thần, không thể tin nổi:

“Anh… anh đang nói linh tinh gì vậy?!”

Tống Vũ Thần lấy điện thoại ra, mở giao diện WeChat:

“Tôi chỉ có duy nhất một tài khoản, và chưa bao giờ kết bạn với cô.”

Tôi để ý thấy ảnh đại diện của ‘Tống Vũ Thần’ trong điện thoại Thiểu Mạn tuy giống hệt, nhưng ID lại khác — có chữ viết hoa và viết thường khác nhau.

“Không thể nào…”

Giọng Thiểu Mạn bắt đầu run rẩy.

Dưới sự điều tra của cảnh sát, sự thật nhanh chóng được phơi bày.

Thì ra bạn trai cũ của Thiểu Mạn — Đỗ Lỗi, là đồng nghiệp của Tống Vũ Thần, từ lâu đã mang thù vì mâu thuẫn trong công việc.

Hắn ta lợi dụng vị trí, lén lấy ảnh riêng tư của Tống Vũ Thần, sử dụng cả ảnh selfie để lập một tài khoản WeChat giả danh.

Khi lấy lời khai ở đồn công an, Thiểu Mạn khóc như mưa như gió.

“Đỗ Lỗi biết em luôn muốn tìm một bạn trai có điều kiện tốt… chắc vì chia tay rồi nên mới giở trò trả thù…”

Tôi lại không nhịn được mà quay sang hỏi Tống Vũ Thần:

“Thế còn chuyện anh nói đi ăn với đồng nghiệp hôm đó, thực tế lại không có… Anh đi đâu?”

“Anh đi chuẩn bị bất ngờ sinh nhật cho em chứ còn gì nữa!”

“Trang trí phòng riêng nhà hàng, hoa tươi, bánh kem — đều là anh chọn!”

Thì ra chỉ là thế…

Tôi đưa tay day day thái dương, thở dài.

Cảnh sát đã khiển trách nghiêm khắc Thiểu Mạn, cô ta vừa khóc vừa cúi đầu xin lỗi tôi:

“Chị Nhã Nhã, em thật sự không biết đó là tài khoản giả do Đỗ Lỗi lập.

Em cũng không có ý hại An An.

Em chỉ muốn đưa bé đến dọa chị một chút, làm chị sợ chơi thôi…”

Ánh mắt cô ta liếc sang An An đang ngồi im bên cạnh tôi, lấp lánh khó lường.

“An An, con nói gì đi chứ?”

Tôi nhẹ nhàng hỏi con.

An An nhìn Thiểu Mạn một cái, rồi lại chui vào lòng tôi trốn.

Tôi thở dài.

Ngay cả An An cũng không muốn nói thêm gì — vậy thì bỏ qua đi.

Dù sao để Thiểu Mạn trẻ tuổi mà mang án tích thì cũng chẳng tốt lành gì.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)