Chương 2 - Khi Mọi Thứ Đều Khác
3
Sánghôm sau, cuối cùng Lạc Lạc cũng hạ sốt, nhưng vẫn uể oải.
Tôi bế con, đút cho nó ăn được nửa bát cháo trắng.
Trần Minh từ phòng làm việc bước ra, mắt thâm quầng.
Anh theo thói quen đi về phía bàn ăn, thấy bàn trống không, liền khựng lại.
“Bữa sáng đâu?”
Tôi bế Lạc Lạc, vừa vỗ nhẹ lưng con vừa đáp, đầu không thèm ngẩng lên: “Không nấu. Tối qua Lạc Lạc quấy suốt, tôi không chợp mắt được tí nào.”
Anh ta cau mày, mở tủ lạnh, rồi lại “rầm” một tiếng đóng sập lại. Rõ ràng là không hài lòng với đống đồ nguội ngắt bên trong.
Sau đó, anh quay về phòng ngủ. Vài phút sau lại bước ra, tay cầm một chiếc áo sơ mi trắng nhăn nhúm.
“Tôi có cuộc họp quan trọng sáng nay, sao áo sơ mi này chưa được ủi?”
Bình thường, nếu hôm sau anh cần mặc gì, tôi đều ủi phẳng phiu từ đêm trước, treo ngay ngắn ở chỗ dễ thấy nhất trong tủ.
“Anh tự mà ủi đi, bàn ủi hơi nước để ngoài ban công. Người bình thường đều biết dùng.”
Cuối cùng, anh ta cũng phát nổ.
“Lâm Hi! Em rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Anh ném áo sơ mi mạnh xuống ghế sofa: “Tôi mới nói em hai câu mà em giận tới giờ? Có cần làm quá lên như vậy không?”
Tôi cười khẩy vì tức: “Trần Minh, con anh sốt đến 39 độ, anh không hỏi lấy một câu, quay sang gửi tôi ảnh bạn nữ đồng nghiệp, rồi dạy tôi phải sống ‘rực rỡ’ hơn. Giờ anh nói tôi làm quá?”
“Chuyện đó tôi chỉ góp ý cho em thôi!”
Anh tiến lại gần, ngón tay gần như chỉ thẳng vào mặt tôi.
“Em nhìn lại bản thân đi, còn chút gì giống thời đại học không? Tóc tai rối bù, mặt mũi bơ phờ, suốt ngày quanh quẩn với bếp núc và con cái! Giữa chúng ta ngoài con ra còn gì để nói? Em thử tự hỏi mình xem, chúng ta còn gì để nói chuyện với nhau không?”
“Giống hồi đại học…”
Mấy chữ đó như chiếc chìa khóa rỉ sét, bất ngờ tra vào ổ ký ức.
Hồi ấy, anh là nhân vật nổi bật trong trường, tài năng, lịch thiệp.
Còn tôi là cô em khóa dưới mới vào câu lạc bộ, lí lắc, hoạt bát, đầy năng lượng.
Chúng tôi cùng ôn thi trong thư viện, anh giảng cho tôi mấy bài hàm số khó nhằn.
Chúng tôi cùng dạo vòng quanh sân vận động, từ văn học đến triết học, từ kế hoạch tương lai đến lý tưởng cuộc đời — chuyện không bao giờ cạn.
Một lần, anh dẫn tôi đi xem tranh anh vẽ — là chân dung tôi.
Trong tranh, tôi buộc tóc đuôi ngựa, mặt hướng về phía có ánh sáng, cười đến híp cả mắt.
Anh viết một dòng nhỏ ở góc phải bức tranh: “Đóa hướng dương của tôi.”
Anh nói: Lâm Hi, em giống như hoa hướng dương, luôn hướng về phía mặt trời, tràn đầy sức sống.”
Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi ở lại thành phố này, cùng nhau cố gắng xây dựng một tổ ấm của riêng mình.
Tôi từng nhận được thư mời du học — nhưng đúng lúc anh đang trong giai đoạn then chốt để thăng chức, làm việc đến kiệt sức, đi công tác liên tục.
Tôi nhìn khuôn mặt mệt mỏi của anh, nhìn căn nhà thuê nhỏ xíu của chúng tôi, rồi cất lá thư vào tận đáy ngăn kéo.
Tôi nói với anh: “Anh cứ yên tâm phát triển sự nghiệp, nhà cửa để em lo.”
Tiền đặt cọc mua nhà không đủ, tôi gom hết tiền hồi môn ba mẹ cho, còn mượn thêm bạn thân một khoản.
Ngày anh nhận chìa khóa căn nhà mới, trong căn hộ trống trơn chưa hoàn thiện, anh ôm tôi thật chặt, cằm tựa lên đầu tôi, giọng nghẹn ngào:
“Vợ à, cảm ơn em. Thật sự, cái nhà này là nhờ có em.”
Nhờ có tôi.
Phải, nhờ có tôi — từ bỏ chuyên ngành mình yêu thích, từ bỏ cơ hội phát triển bản thân, lao đầu vào lo cơm áo gạo tiền, chăm con thay bỉm.
Tôi đã dùng sự thỏa hiệp và hy sinh của mình để trải đường thăng tiến cho anh, để anh rảnh tay mà “trò chuyện ăn ý” với đồng nghiệp nữ ngoài kia.
Còn tôi — thì trở thành người phụ nữ nhàu nhĩ bị anh bỏ quên phía sau.