Chương 1 - Khi Mộ Phần Trở Thành Lời Yêu

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tâm trạng không tốt, tôi đến nghĩa trang, chọn đại một tấm bia, ôm lấy rồi khóc.

Không ngờ mộ phần đó lại là của một cậu ấm nhà giàu.

Mẹ anh ta thấy tôi khóc rất chân thành, lập tức vung tay cho tôi năm triệu.

“Con yêu, tiêu hết rồi thì bảo dì nhé.”

“Con không giống mấy đứa con gái hư kia, dì rất thích tiêu tiền vì con.”

Tôi còn chưa kịp nghĩ nên từ chối thế nào.

Mẹ cậu ấm đã gọi điện đến: “Con yêu, con trai dì chưa chết, hai đứa có thể đoàn tụ rồi!”

Tin tốt là cậu ấm mất trí nhớ một năm, sẽ không lật tẩy tôi.

Tin xấu là… thật ra tôi biết anh ta.

Dù gì tôi cũng từng quen với chú nhỏ của anh ta ba năm.

1

Vừa lúc đám đông tan đi, tôi liền nói thật với Tạ Tông.

“Tôi không phải bạn gái của anh.”

“Chỉ là hôm đó ôm bia mộ anh khóc, khiến mẹ anh hiểu lầm.”

Tạ Tông thở dài một hơi, rõ ràng thả lỏng.

“Tôi đã nói mà, sao có thể quen một người như cô chứ?”

Hình như nhận ra mình nói sai, Tạ Tông sờ mũi,

“Tôi không phải nói cô không xinh, thật ra cô cũng khá xinh, chỉ là quá trong sáng, không phải gu của tôi.”

Anh ta hờ hững lật sổ chi phiếu.

“Vậy thì nói thẳng ra đi, cô muốn lấy bao nhiêu từ tôi?”

“Nghe nói mẹ tôi cho cô năm triệu, cô không đụng đến một xu, là thấy không đủ à?”

“Nếu muốn nhiều hơn, vậy là tham rồi.”

Sớm đã biết loại người như họ, quen dùng tiền mua mọi thứ, bao gồm cả tôn nghiêm của người khác.

Nhưng tôi vẫn có chút hụt hẫng.

Tạ Tông rất nổi trong giới.

Những người từng chơi trò yêu đương với anh ta, ai cũng là mỹ nhân như hoa như ngọc.

Du thuyền, đua xe chơi chán rồi, gần đây còn nghĩ ra trò mạo hiểm trong rừng nước ngoài, nhưng lại gặp tai nạn.

Nửa năm không tìm thấy người.

Nhà họ Tạ đành phải chôn áo mũ thay thân.

Giờ anh ta bình an trở về, cả nhà vui mừng khôn xiết.

Cũng lần lượt nói với tôi:

“Tô Yến, thấy em hôm trước khóc như thế, thật sợ em không vượt qua nổi.”

“Sau này em và Tạ Tông nhất định phải thật tốt, đừng bao giờ chia xa nữa.”

Họ đều nghĩ tôi là bạn gái bí mật của Tạ Tông.

Tương tư đến tận xương tủy, chỉ dám ôm bia mộ anh ta mà khóc.

Nhưng, tôi thật sự không phải.

Hôm đó tôi chỉ tâm trạng không tốt, đến nghĩa trang chọn đại một tấm bia.

Không ngờ lại chọn trúng của Tạ Tông.

Càng không ngờ, mẹ anh ta hôm đó lại đến viếng.

Tôi khóc sắp xong thì bà ấy ôm chầm lấy tôi.

“Con yêu, con không quên được nó, dì rất cảm động.”

“Không sao, Tạ Tông không còn nữa, dì sẽ thương con.”

Cả sự việc rất là dở khóc dở cười.

Có lẽ tôi thật sự nên nhận tiền rồi rời đi.

Tôi rụt rè đưa tay ra: “Năm trăm tệ, được không?”

“Hôm nay tôi xin nghỉ, coi như phí tổn thất công việc.”

Biểu cảm của Tạ Tông như muốn bật cười.

“Tô Yến đúng không? Cô không tìm hiểu đi, quà tôi tặng người ta, đều là giá nào?”

Tôi cười gượng.

“Tôi cũng đâu thật sự quen anh, cần gì để anh tốn tiền.”

Tạ Tông đồng ý rất sảng khoái.

Nhưng lúc anh ta chuyển tiền cho tôi, sắc mặt lại rất nghiêm trọng.

Anh ta liếc nhìn tôi với vẻ chột dạ, quay người, móc điện thoại ra gọi, hạ giọng: “Mẹ, sao mẹ lại khóa thẻ của con?”

Đầu dây bên kia là tiếng mẹ anh ta gào lên: “Con nói xem tại sao?”

“Con vừa xảy ra chuyện, đám đàn bà bên ngoài đều biến mất, chỉ có Tô Yến là còn nhớ đến con.”

“Con bé là cô gái tốt hiếm có, không được làm tổn thương nó nữa.”

“Nếu con muốn tiêu tiền, thì quẹt thẻ của Tô Yến, mẹ đã tăng hạn mức lên mười triệu rồi.”

Tạ Tông lập tức cứng họng.

Quay đầu nhìn tôi, giọng điệu mang theo chút nũng nịu: “Vậy hay là chúng ta hẹn hò ba tháng?”

“Em không thể thấy chết mà không cứu, nhìn anh biến thành kẻ nghèo túng.”

2

Tạ Tông là kiểu người sinh ra đã có gương mặt đẹp.

Ngũ quan như được điêu khắc kỹ lưỡng, không chê vào đâu được.

Lông mày và mắt sắc nét nhưng lại mang chút thờ ơ.

Khi không cười, dường như chẳng ai lọt nổi vào mắt anh ta.

Nhưng khi cười, lại có chút giống với một người nào đó trong ký ức của tôi.

Tôi vội vàng tránh ánh mắt của anh ta: “Anh Tạ, không phải tôi không muốn phối hợp với anh, chỉ là thật sự có nỗi khổ khó nói…”

Nhưng Tạ Tông cũng rất kiên quyết.

Tôi do dự một hồi lâu.

Là muốn tiền? Hay là muốn giữ thể diện.

Cuối cùng tôi chọn cái trước: “Nếu nhất định phải đóng giả làm bạn gái anh, có thể tránh gặp người nhà anh không?”

“Đến lúc chia tay, cứ nói là lỗi của tôi.”

Giao dịch được định ra như vậy.

Tạ Tông cam đoan, chỉ để tôi gặp mẹ anh ta, sẽ không tiếp xúc với người nhà khác.

Nhưng anh ta hoàn toàn không đáng tin.

Làm bạn gái giả của Tạ Tông đến ngày thứ ba, anh ta đã dẫn tôi đến trung tâm thương mại.

Trước quầy hàng, anh ta chỉ tay nhẹ nhàng: “Cái này, cái này, với cái này, gói lại hết, mỗi thứ ba phần.”

Tôi hơi bất ngờ.

Anh ta thản nhiên giải thích: “Hết cách, làm mất lòng bất kỳ ai trong số họ, họ đều sẽ làm ầm lên.”

Tôi gật đầu hiểu ý, sau đó quẹt thẻ.

Gần bảy con số bỗng chốc tiêu sạch, tôi vẫn còn hơi ngẩn ngơ.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)