Tâm trạng không tốt, tôi đến nghĩa trang, chọn đại một tấm bia, ôm lấy rồi khóc.
Không ngờ mộ phần đó lại là của một cậu ấm nhà giàu.
Mẹ anh ta thấy tôi khóc rất chân thành, lập tức vung tay cho tôi năm triệu.
“Con yêu, tiêu hết rồi thì bảo dì nhé.”
“Con không giống mấy đứa con gái hư kia, dì rất thích tiêu tiền vì con.”
Tôi còn chưa kịp nghĩ nên từ chối thế nào.
Mẹ cậu ấm đã gọi điện đến: “Con yêu, con trai dì chưa chết, hai đứa có thể đoàn tụ rồi!”
Tin tốt là cậu ấm mất trí nhớ một năm, sẽ không lật tẩy tôi.
Tin xấu là… thật ra tôi biết anh ta.
Dù gì tôi cũng từng quen với chú nhỏ của anh ta ba năm.
Bình luận