Chương 9 - Khi Mẹ Ra Đi
Mắt mẹ hơi đỏ, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh. Bố thì trông như vừa trút được một gánh nặng lớn.
“Miêu Miêu,” Mẹ đi đến trước mặt tôi, ngồi xuống, nắm lấy tay tôi, “Bố mẹ đã bàn xong rồi.
Sau này, cuối tuần và các kỳ nghỉ, con có thể đến chỗ mẹ ở. Còn ngày thường, con vẫn sẽ
sống với bố. Con thấy vậy được không?”
Tôi nhìn mẹ, rồi lại nhìn bố.
Bố khẽ gật đầu với tôi, ánh mắt dịu dàng.
Đây không phải là một cái kết hoàn hảo.
Bố mẹ không quay lại với nhau.
Tôi hiểu, có những vết rạn, một khi đã xuất hiện thì không thể lành lại hoàn toàn.
Tình yêu và sự tin tưởng giữa họ… đã bị bào mòn trong những lần phản bội và tổn thương.
Nhưng có lẽ, đây là lựa chọn tốt nhất cho tất cả chúng tôi.
Tôi không còn là “cái đuôi phiền phức” bị giằng co hay bị đùn đẩy giữa hai người nữa.
Tôi vẫn là con gái của họ, là đứa con được cả hai yêu thương.
Chỉ là giờ đây, tình yêu ấy… không còn truyền qua cùng một mái nhà.
Tôi gật đầu thật mạnh: “Vâng ạ.”
Mẹ mỉm cười, ôm chặt lấy tôi vào lòng.
Bố đứng bên cạnh, cũng nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Lúc rời khỏi nhà mẹ, trời đã gần hoàng hôn.
Ánh tà dương nhuộm bầu trời thành một màu cam ấm áp.
Bố nắm tay tôi, cùng đi trên con đường về nhà.
Lòng bàn tay bố thô ráp, nhưng ấm áp.
“Bố.” Tôi khẽ gọi.
“Hử?”
“Kỳ thi giữa kỳ lần này, con được 90 điểm Văn.”
Bố khựng lại một chút, rồi trên mặt nở một nụ cười thật sự, mang theo niềm vui bất ngờ.
Ông siết tay tôi thật chặt.
“Thật à? Tuyệt quá! Miêu Miêu giỏi lắm! Con muốn ăn gì? Tối nay bố nấu cho… à, hay là mình ra ngoài ăn mừng nhé!”
Tôi cười: “Con muốn ăn Pizza Hut.”
“Được! Ăn Pizza Hut luôn!”
Mặt trời lặn kéo bóng chúng tôi dài thật dài trên con đường.
Chặng đường phía trước vẫn còn rất dài, nhưng tôi biết… mình không còn đơn độc nữa.
Tôi rút từ túi áo ra ngôi sao giấy gói kẹo luôn đồng hành cùng tôi suốt thời gian qua.
Trải qua nhiều chuyện, nó đã hơi bạc màu, các mép giấy cũng sờn đi, nhưng vẫn kiên cường giữ lấy hình dáng một ngôi sao.
Tôi giơ nó lên trước ánh hoàng hôn.
Tấm giấy kẹo cũ kỹ, dưới ánh chiều rực rỡ, lại tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp và đầy hy vọng.
Cuộc sống rất đắng, nhưng luôn có những viên kẹo ngọt.
Và tình yêu… chính là ngôi sao ấy — một ngôi sao không bao giờ phai màu, được chúng ta cất kỹ trong tim.