Chương 8 - Khi Mẹ Chọn Động Vật
Tôi không biết.
Cũng chẳng muốn biết.
Tôi nhắn lại một dòng:
“Không cần.”
“Hãy nói với bà ấy rằng, tôi sống rất tốt.”
“Vậy là đủ.”
Tôi đặt điện thoại xuống.
Khởi động robot hút bụi.
Chiếc máy tròn tròn chạy vòng quanh nền nhà sáng bóng, phát ra tiếng vo ve nhè nhẹ.
Trong nhà rất sạch sẽ.
Không có lông chó.
Không có mùi hôi.
Chỉ có… mùi nắng.
10.
11.
Một tuần sau, bà ra đi.
Cậu cả nói, bà chết rất đau đớn.
Trước lúc tắt thở, mắt vẫn trợn trừng nhìn chằm chằm về phía cửa.
Chết không nhắm mắt.
Tôi chuyển khoản năm vạn.
Nhờ cậu lo liệu hậu sự.
Mua một suất đất, hỏa táng, chôn cất.
Làm cho đủ thủ tục là được.
Còn tôi, không về.
Hôm tang lễ, Bắc Kinh có tuyết rơi.
Tôi đứng trước cửa sổ lớn nơi văn phòng, nhìn những bông tuyết trắng bay khắp trời.
Tiểu Vương – đồng nghiệp – bước đến, đưa tôi một cốc cà phê.
“Anh Lý, đang nhìn gì thế?”
“Nhìn tuyết.”
“Tuyết lớn thật, đúng là tuyết đầu mùa thì năm ấy sẽ được mùa.”
“Ừ.”
Tôi nhấp một ngụm cà phê.
Vị đắng, nhưng hậu vị có chút ngọt ngào.
“Anh Lý, nghe nói quê anh cũng đang có tuyết lớn. Có nhớ nhà không?”
Tôi nhớ nhà ư?
Là cái nơi từng bán sạch tài sản, chỉ còn tiếng chó sủa vang?
Hay là cái tầng hầm ẩm thấp đầy mùi mì gói ấy?
Không.
Đó không phải là nhà.
Đó là địa ngục.
Nơi tôi đang sống hiện tại mới là nhà của tôi.
“Không nhớ.”
Tôi quay lại, nhìn căn phòng làm việc sáng sủa, nhìn những đồng nghiệp đang bận rộn.
Nhìn tấm ảnh đặt trên bàn — tôi và bạn gái cùng cười tươi rạng rỡ.
Phía sau là căn nhà mới của chúng tôi.
Ở đó ấm áp, khô ráo, yên tĩnh.
Không có chó.
“Giờ tôi có nhà rồi.”
Tôi nói.
Tiểu Vương khựng lại một chút, rồi bật cười.
“Cũng đúng. Anh Lý đúng là người chiến thắng trong cuộc đời mà.”
Người chiến thắng?
Có lẽ vậy.
Tôi đã mất tám năm để tự kéo mình ra khỏi vũng bùn.
Tẩy sạch từng vết nhơ trên người.
Tự chữa lành những vết thương trong lòng.
Còn người đã sinh ra tôi, suýt chút nữa cũng hủy hoại cả tôi.
Giờ chỉ còn là quá khứ.
Chỉ còn là một vệt mờ lẫn trong trời tuyết.
Biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của tôi.
Điện thoại rung lên.
Là tin nhắn cuối cùng của cậu cả.
“Mọi việc xong rồi. Bên cạnh hũ tro cốt, tôi đặt bức ảnh bà ấy thích nhất – tấm chụp chung với con chó lúc sinh thời.”
Tôi nhìn màn hình.
Bất giác bật cười.
Cũng tốt.
Lúc sống yêu chó như mạng.
Lúc chết cũng được ở cạnh chó.
Chắc là… cái kết viên mãn mà bà ấy mong muốn nhất.
Tôi xóa tin nhắn.
Chặn luôn số của cậu.
Cắt đứt sợi dây cuối cùng nối với thị trấn cũ.
Tuyết ngừng rơi.
Nắng len qua mây, rọi xuống vai.
Ấm áp dịu dàng.
Tôi duỗi người, quay lại trước máy tính.
“Bắt đầu làm việc.”
m thanh gõ bàn phím vang lên, trong trẻo, dứt khoát.
Đây là bản nhạc mới.
Do chính tôi viết nên.
(Hết)