Chương 7 - Khi Mẹ Chọn Động Vật

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Lý Dương! Mày sẽ gặp báo ứng đấy!”

Bà đột nhiên hét lên, lao về phía thùng rác giành lại hai trăm tệ.

“mày dám đối xử với mẹ ruột thế này, trời sẽ phạt mày!”

Tôi chẳng buồn đáp.

Quay người rời đi.

Sau lưng vang lên tiếng bà gào thét giành giật với lũ chó mèo hoang.

Cùng với tiếng sủa điên dại của con poodle.

Báo ứng?

Nếu thật sự có báo ứng.

Vậy thì — những gì đang diễn ra hôm nay, chính là báo ứng dành cho bà.

8.

9.

Bốn năm đại học.

Tôi chưa từng quay lại quê một lần.

Dựa vào học bổng và làm thêm, tôi không chỉ tự nuôi sống bản thân, mà còn tiết kiệm được một khoản.

Tôi vào thực tập ở một công ty Internet lớn.

Sau khi tốt nghiệp, được giữ lại làm chính thức, lương năm năm trăm nghìn tệ.

Tôi mua xe, thuê một căn hộ khá ổn ở Bắc Kinh.

Cuộc sống dần đi vào quỹ đạo.

Tin tức về người phụ nữ kia, thỉnh thoảng tôi nghe được từ cậu cả.

Nghe nói bà ấy đã điên rồi.

Ngày ngày lang thang ngoài đường nhặt rác, nhặt được gì cũng đem cho chó ăn.

Chó bên cạnh thay hết lứa này đến lứa khác.

Còn bà thì gầy trơ xương, chẳng khác gì bộ hài cốt biết đi.

Nghe nói bà bị chó cắn mấy lần.

Không có tiền tiêm phòng, bà lấy lửa hơ vào vết thương.

Nghe nói bà hay tới gần cổng trường cấp ba, kéo mấy nam sinh mặc đồng phục lại gọi “Dương Dương”.

Cậu cả khuyên tôi về xem bà một lần.

Tôi nói bận.

Tôi đúng là rất bận.

Bận kiếm tiền, bận sống, bận xoá sạch từng chút một phiên bản thấp kém của chính mình năm xưa.

Cho đến ngày hôm đó.

Tôi nhận được cuộc gọi từ phía cảnh sát.

“Anh là con trai của Lý Thục Phân đúng không?”

“Tôi đây.”

“Mẹ anh bị tạm giam vì cố ý gây thương tích.”

“Chuyện gì xảy ra?”

“Bà ấy vì tranh giành một túi thức ăn cho chó mà đánh vỡ đầu nhân viên siêu thị.”

“Đối phương muốn kiện, còn yêu cầu bồi thường.”

“Mời anh đến xử lý.”

Tôi im lặng rất lâu.

“Tôi không đến.”

“Đó là mẹ anh!”

“Tôi biết.”

Tôi bình tĩnh nói: “Pháp luật xử thế nào thì cứ làm thế.”

“Bà ấy không có tiền bồi thường.”

“Vậy thì ngồi tù.”

Có lẽ cảnh sát chưa từng gặp người nhà nào lạnh đến vậy, tức giận cúp máy.

Sau này tôi nghe nói:

Vì bà có tiền sử bệnh tâm thần, giám định kết luận không chịu trách nhiệm hình sự.

Bà bị chuyển vào bệnh viện tâm thần.

Cậu cả gọi cho tôi, khóc lóc nói:

“Lý Dương, con độc ác quá.”

“Đó là bệnh viện tâm thần đấy! Vào rồi là không ra được đâu!”

“Đó là nơi tốt nhất đối với bà ấy.”

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn Bắc Kinh rực rỡ.

“Ít nhất ở đó có cơm ăn, có giường ngủ.”

“Còn tốt hơn sống dưới gầm cầu.”

“Và quan trọng nhất…”

Tôi khẽ lắc ly rượu vang trong tay.

“Nơi đó không có chó.”

“Coi như đây là chút hiếu cuối cùng mà tôi có thể dành cho bà.”

9.

10.

Ba năm nữa lại trôi qua.

Tôi mua được nhà ở Bắc Kinh.

Tuy không lớn, nhưng nằm trong khu Tứ Hoàn, toàn bộ tiền đặt cọc đều do tôi tự tích cóp.

Ngày nhận nhà.

Tôi đứng trong phòng khách trống trải, nhìn ánh nắng tràn qua cửa sổ sát đất.

Đột nhiên nhớ lại tám năm trước.

Căn tầng hầm ẩm thấp, tối tăm.

Chiếc chậu nước bị đá đổ.

Và cậu thiếu niên mặt mày đầy máu.

Tất cả… đã là quá khứ.

Chuông cửa vang lên.

Là giao hàng.

Robot hút bụi tôi đặt mua đã tới.

Lúc đang xé hộp, điện thoại rung lên.

Một tin nhắn đa phương tiện được gửi tới.

Người gửi là một hộ lý trong bệnh viện tâm thần.

Trong ảnh.

Một bà lão gầy trơ xương ngồi sau song sắt sắt lạnh.

Tay ôm một chiếc gối, mắt lờ đờ, khóe miệng dính nước dãi.

Hộ lý gửi kèm một đoạn ghi âm:

“Anh Lý, bà cụ sắp không qua khỏi rồi.”

“Bà ấy tỉnh táo được một lúc, cứ gọi tên anh mãi.”

“Nói là hối hận rồi.”

“Nói muốn gặp anh lần cuối.”

Tôi nhìn bức ảnh ấy.

Người trong ảnh… đã chẳng còn chút bóng dáng của quá khứ.

Người phụ nữ từng vì chó mà chống lại cả thế giới, sẵn sàng ruồng bỏ chính con mình.

Giờ chỉ còn lại một cái xác tàn tạ.

Hối hận?

Có lẽ ai sắp chết cũng hối hận.

Nhưng trong nỗi hối hận ấy—

Bao nhiêu là vì tình mẫu tử?

Bao nhiêu là vì sợ hãi cô độc trong lúc lâm chung?

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)