Chương 8 - Khi Mặt Trời Chiếu Rọi

“Diệu Tổ,” Tôi bình tĩnh nói, “Chúc mừng em cưới vợ. Phong bì, chị sẽ không gửi.”

“Gì cơ?!” Giọng nó đột ngột cao vút, Lâm Vân Hi, mày có ý gì đấy?! Còn là người nữa không?! Em trai ruột cưới vợ mà một xu mày cũng không móc ra?!”

“Tiền của tao,” tôi cắt lời nó, giọng nói rõ ràng vang lên qua điện thoại, “là từng đồng tao tự mình kiếm được. Tiêu thế nào, do tao quyết. Cũng giống như cuộc đời mày, tự mày phải chịu trách nhiệm.”

“Mày…” Nó nghẹn họng.

“Thay tao gửi lời hỏi thăm bố mẹ.” Nói xong, tôi cúp máy.

Không chặn số.

Chỉ đơn giản là dứt khoát cắt đứt cuộc trò chuyện.

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Giữa thành phố, không có sao, chỉ có những cụm mây bị ánh đèn neon nhuộm thành màu đỏ.

Trong lòng rất bình tĩnh.

Không giận, cũng chẳng buồn.

Chỉ còn lại một khoảng trống thênh thang, như thể mọi bụi bặm đã rơi xuống đất.

Tôi gọi một chiếc taxi.

“Bác ơi, đến khu Phong Lâm Viện, phía Tây thành phố.”

“Ồ, chỗ đó giờ được đấy! Nghe nói sắp có tàu điện ngầm!” Bác tài cười nói.

“Vâng.” Tôi khẽ đáp, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe đi qua khu trung tâm hoa lệ, cao ốc sáng rực rỡ.

Rồi dần dần rẽ vào khu tái định cư còn hoang vắng.

Đèn đường sáng trưng, hàng cây mới trồng khẽ đung đưa trong gió đêm.

Ở xa xa, công trường nhà ga tàu điện vẫn sáng đèn như một ngôi sao rơi.

Sắp tới nơi rồi.

Cổng khu nhà, cửa hàng tiện lợi 24h vẫn sáng đèn như mọi ngày.

Tôi xuống xe, bước vào.

Thành thạo lấy một hộp pate mèo nhập khẩu, thêm một gói nhỏ thức ăn khô.

Lúc thanh toán, cô nhân viên trẻ cười tươi: “Lại mua đồ ngon cho Lai Tiền hả chị?”

Tôi gật đầu: “Ừ.”

Đẩy cửa vào khu nhà.

Đèn cảm ứng bật sáng theo bước chân.

Thang máy đi lên.

Chìa khóa tra vào ổ, xoay nhẹ.

“Cạch.”

Cửa mở ra.

Ánh đèn vàng dịu đổ xuống sàn nhà.

Một bóng nhỏ lông xù như tia chớp phóng từ cây trụ leo của mèo trong phòng khách, chạy vọt ra cửa.

“Meo~”

Lai Tiền giơ cao cái đuôi xù lên, cái đầu bé xíu đầy lông cọ cọ vào ống quần tôi, không che giấu chút nào sự vui mừng và tin cậy.

Tôi cúi người, bế nó lên.

Nó nặng tay rồi.

Không còn là cục bông nhẹ tênh ngày nào nữa.

Nó nằm ngoan trong lòng tôi, phát ra tiếng gừ gừ thoải mái, chân nhỏ nhắn đạp nhẹ lên người tôi như đang “nhào bột”.

Tôi ôm nó, bước vào không gian nhỏ bé, ấm áp, chỉ thuộc về tôi và nó.

Cửa sổ sạch bóng.

Giá sách đơn sơ chất đầy sách.

Trên nóc tủ lạnh dán đầy ảnh Lai Tiền với những tư thế ngốc nghếch đáng yêu.

Trong không khí phảng phất một mùi hương nhè nhẹ – mùi của “nhà”.

Tôi bước vào giữa phòng khách, đặt Lai Tiền xuống.

Nó lập tức chạy lại túi đồ tôi để dưới sàn, hí hoáy cào tìm xem hôm nay có món gì mới.

Tôi cười khẽ, mặc kệ nó.

Ánh mắt lướt qua kệ TV.

Ở đó, yên lặng nằm một quyển sổ bìa cứng màu đỏ.

Dưới huy hiệu quốc huy mạ vàng, là ba chữ rõ ràng mạnh mẽ — Giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản.

Tôi bước đến, cầm nó lên.

Bìa vẫn hơi cứng, nhưng đã được bàn tay tôi vuốt đến nhẵn bóng.

Lật ra.

Trang đầu tiên.

Chủ sở hữu: Lâm Vân Hi.

Sở hữu riêng.

Bên dưới là địa chỉ cụ thể đến từng số nhà.

Ngón tay tôi lướt qua những dòng chữ in lạnh lẽo, nhưng dường như cảm nhận được hơi ấm từ từng con số đó.

Đây là mảnh đất tôi đánh đổi bằng vô số ngày đêm, bằng mồ hôi, nước mắt, thậm chí suýt nữa là cả tính mạng.

Là pháo đài tôi giành được cho mình, giữa thế giới đầy áp lực và lạnh lẽo này.

Là tên tôi – khắc thật sâu, thật chắc – lên từng viên gạch ở đây.

Phía sau truyền đến tiếng nhai “nhóp nhép” đầy mãn nguyện của Lai Tiền.

Trong căn phòng yên ắng, âm thanh ấy nghe thật rõ ràng.

Bên ngoài cửa sổ, khu tái định cư đang say ngủ giữa đêm tối.

Nhưng tôi biết, công trường nhà ga nơi xa ấy vẫn sáng đèn xuyên đêm.

Như nhịp tim không ngừng nghỉ của thành phố.

Cũng như con đường đầy gai tôi đã chọn bước đi, từng bước một, bằng chính đôi chân mình.

Tôi nhẹ nhàng đặt lại cuốn sổ đỏ.

Quay người lại.

“Lai Tiền,” tôi gọi.

Chú mèo nhỏ ngẩng đầu lên, mép vẫn dính mẩu pate, nghiêng đầu “meo?” một tiếng đầy thắc mắc.

Tôi bước đến, ngồi xổm trước mặt nó, xoa đầu bé đầy lông xù của nó.

“Ăn từ từ thôi,” tôi nói, “không ai giành của em đâu.”

“Ngày tháng sau này… còn dài lắm.”

Ánh đèn ấm áp dịu dàng phủ lên căn phòng nhỏ, phủ lên bóng dáng một người một mèo — lặng lẽ, an yên.

Ngoài cánh cửa, thế giới có thể vẫn lạnh lẽo, xô bồ.

Nhưng bên trong —

Gió ngừng.

Mưa tạnh.

Nơi đây — chính là nhà.