Chương 10 - Khi Màn Đêm Tụt Quần
Đêm bị làm nhục dưới ánh đèn sân khấu — đã qua.
Giang Hà quỳ trên nền đất lạnh lẽo — cũng qua.
Tình cảm mười lăm năm ấy — càng qua rồi.
Quá khứ, thì cứ để nó ở lại quá khứ.
Vì con người… luôn phải bước về phía trước.
16
Năm tôi ba mươi tuổi, tôi trở về quê dự tiệc mừng thọ tám mươi của bà ngoại.
Thị trấn nhỏ đã thay đổi rất nhiều — cao ốc mọc lên, đường sá mở rộng.
Nhưng có những nơi, vẫn như xưa.
Ví dụ như cái ao năm nào Giang Hà từng cứu tôi.
Tôi cố ý ghé qua.
Bên ao giờ có hàng rào, biển cảnh báo dựng ngay ngắn.
Chắc là để tránh có thêm đứa trẻ nào ngã xuống như tôi năm ấy.
Trong siêu thị thị trấn, tôi gặp lại Giang Hà.
Tám năm không gặp, anh ta già đi nhiều.
Dù mới ba mươi, nhưng nhìn như đã bốn mươi.
Tóc thưa, mắt đục, dáng lưng gù gập.
Anh đẩy xe đẩy, bên trong toàn những món sinh hoạt đơn giản.
Vừa thấy tôi, anh ta khựng lại.
Xe đẩy đâm vào giá hàng, đồ đạc rơi vãi tung tóe.
“Niệm… Niệm Niệm?”
Giọng anh khàn khàn, như đã rất lâu không nói chuyện.
“Lâu rồi không gặp.” Tôi mỉm cười lịch sự.
Rồi cúi xuống giúp anh nhặt đồ.
Anh cuống quýt cúi theo, tay chân lóng ngóng:
“Không cần… để tôi tự…”
Tay hai người chạm vào nhau.
Anh rụt lại như bị điện giật.
Tôi không bận tâm, tiếp tục nhặt.
Toàn là mì gói, dưa muối bia lon — những thứ quen thuộc của người độc thân.
Ánh mắt anh rơi xuống chiếc nhẫn cưới trên tay tôi.
Nụ cười gượng gạo đến méo mó:
“Cậu… sống tốt chứ?”
“Rất tốt. Còn cậu?”
“Tôi…” Giọng anh nghẹn lại. “Không được tốt lắm.”
“Nhưng thấy cậu sống tốt… tôi yên tâm rồi.”
“Niệm Niệm, tôi…”
“Giang Hà.” Tôi cắt lời, đứng dậy.
“Chuyện cũ thì cứ để nó qua đi. Cậu cũng nên bước tiếp rồi.”
Nước mắt anh bỗng trào ra:
“Tôi không bước ra nổi.”
“Mỗi đêm tôi đều mơ lại cái đêm đó.”
“Tôi luôn nghĩ: giá như lúc đó Tôi từ chối Nhược Hy…”
“Giá như tôi không kéo quần cậu…”
“Giá như…”
Tôi khẽ thở dài:
“Giang Hà, đời này không có ‘giá như’.”
“Giống như cậu không thể quay ngược thời gian, tôi cũng không thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.”
“Nhưng… cậu phải tin, thời gian sẽ làm mọi thứ dịu lại.”
“Sẽ có một ngày, cậu buông được.”
“Giống như tôi đã buông rồi.”
Anh khóc nấc lên.
Giữa siêu thị, một người đàn ông ba mươi tuổi, khóc như một đứa trẻ.
“Niệm Niệm, xin lỗi… xin lỗi cậu…”
“Là tôi phá hỏng mọi thứ… là tôi tự tay hủy hoại chúng ta…”
“Nếu có thể làm lại… tôi thà chết cũng không làm thế…”
Mọi người bắt đầu nhìn.
Có người an ủi, có người rút điện thoại quay phim.
Nhân viên siêu thị bước tới:
“Anh gì ơi, có sao không?”
Tôi đưa cho anh ta một tờ khăn giấy.
“Giang Hà, đứng lên đi.”
“Cậu đã quỳ một lần rồi. Vậy là đủ rồi.”
Anh lau nước mắt, khóc đến nghẹn thở:
“Tôi… hối hận cả đời…”
“Vậy thì… hãy tiếp tục sống, mang theo hối hận mà sống.”
Tôi nhìn anh, bình tĩnh:
“Đó chính là cái giá cậu phải trả.”
“Khi cậu chọn xé nát lòng tự trọng của người khác, thì cũng phải sẵn sàng dùng cả đời để chuộc lỗi.”
“Tôi không hận cậu nữa, thật đấy.”
“Vì hận rất mệt. Mà tôi có người đáng để yêu hơn.”
“Cho nên, Giang Hà, hãy tha cho chính mình.”
“Và cũng… tha cho tôi.”
17
Tôi quay người bước đi, không hề ngoái đầu lại.
Sau lưng vang lên tiếng gào khóc xé lòng của anh ta.
Có người đến an ủi. Có người rút điện thoại ra chụp ảnh.
Nhưng thì sao chứ?
Thời gian không thể quay ngược.
Tổn thương cũng không thể xóa sạch.
Anh đã dùng phẩm giá của tôi để làm vui lòng người khác, bây giờ lại phải dùng cả đời hối hận để xoa dịu lương tâm mình.
Thế là công bằng.
[Toàn văn hoàn.]