Chương 2 - Khi Không Có Nhà
“Chị, chị về một chuyến đi, ba bị phát hiện có vấn đề sức khỏe rồi.”
Tôi cười lạnh một tiếng.
“Tôi đâu phải bác sĩ, tôi về nhìn một cái thì bệnh sẽ khỏi sao?”
Mẹ tôi khóc lóc thảm thiết.
“Tội nghiệp quá… Chiêu Chiêu, chẳng phải trước giờ con luôn ngoan ngoãn nghe lời sao?
Sao bây giờ lại trở thành như thế này?”
Điện thoại đầu bên kia hỗn loạn.
Chị gái hét lên.
“Mày làm ba tức đến ngất xỉu rồi!
Mày cứ chờ đi, lần này mày không về thì tao sẽ đến tận công ty mày gây chuyện.
Tới trước cửa nhà mày tìm mày, có trói thì tao cũng phải lôi mày về.”
3
Tôi biết lời chị không phải chỉ nói cho hả giận, chị thật sự làm được.
Bởi vì để tìm tung tích của tôi.
Ngay cả những bạn học mà tôi đã xóa bạn cũng có thể bị chị moi ra từ lời bình hay nút thích trong không gian cá nhân.
Ép người ta giúp chị dò hỏi tôi.
Cũng giống như lần này, không biết từ đâu nghĩ ra.
Cũng có thể bày trò báo án để tìm đến ông chủ nhà, ép tôi phải liên lạc.
Em trai lại cầm điện thoại.
“Chị Hai, chị thật sự không nên nói những lời như vậy.
Bố mẹ chưa từng có lỗi với bất cứ ai trong ba chị em mình cả.”
Tất nhiên cậu ta có thể nói ra những lời này.
Bởi vì người chưa từng dầm mưa.
Sẽ chẳng bao giờ để ý chiếc ô trên đầu che lệch về phía nào.
Bất đắc dĩ, tôi vẫn xin nghỉ việc, mua vé chuẩn bị quay về một chuyến.
Dự định trở về nói rõ ràng, cũng tính toán rành mạch.
Mẹ tôi nghe tin tôi muốn về, tỏ ra vô cùng vui mừng.
“Chiêu Chiêu, để mẹ mua vé cho con nhé.
Con muốn ăn gì cứ nói với mẹ, mẹ sẽ nấu món con thích.”
“Mẹ, con lớn thế này rồi, mẹ biết món con thích nhất là món gì không?”
Đầu dây bên kia rõ ràng bị tôi hỏi trúng, lặng thinh.
Bà luôn nhớ rõ chồng mình thích ăn canh lục tạp, ghét rau mùi.
Nhớ rõ con trai thích gà xào cung bảo nhưng lại dị ứng với đậu phộng.
Nhớ rõ con gái lớn từ nhỏ đến lớn vẫn mê khoai tây chiên kiểu Tứ Xuyên nhưng ghét rau dấp cá.
Mỗi lần đi ăn ngoài hàng đều nhớ.
Cho dù quán quên ghi chú và cho vào.
Bà cũng chẳng ngại phiền mà kiên nhẫn gắp bỏ từng chút một trước khi ăn.
“Nhớ chứ, con thích ăn rau dấp cá phải không?
Mẹ đều nhớ mà.
Con chờ nhé, mẹ với em trai sẽ về quê đào cho con ít rau tươi.”
Tôi không nói gì.
Bà đã quên mất lần đầu đưa tôi từ tỉnh ngoài về nhà gặp chị.
Bữa cơm tối hôm đó bà tự tay làm món này.
Chị gái khóc ầm lên, oán trách bố mẹ đi làm xa chỉ mang tôi theo mà không mang chị.
Đến cả món chị thích cũng không biết.
Ngày hôm đó, người mẹ như núi lần đầu tiên khóc trước mặt tôi, đứa bé mới năm tuổi.
Tôi không biết phải làm sao, chỉ có thể chạy vào bếp bưng ra đĩa rau dấp cá nguội mà tôi cũng không thích.
Giả vờ ăn thật ngon, vừa ăn vừa dùng bàn tay nhỏ xíu lau nước mắt cho mẹ.
“Mẹ đừng khóc, chị không thích ăn thì con thích ăn.”
Những ký ức ấy trào ra tới miệng.
Tôi vẫn không nói thành lời.
Bởi vì tôi biết, cho dù có nói, bà cũng chỉ sẽ lấy lý do đã quên để qua loa.
Giống như bà chỉ bằng lòng nhớ rằng, năm nhất đại học họ không gửi kịp tiền sinh hoạt.
Cho nên đến tận bây giờ tôi vì chuyện ấy mà giận dỗi không chịu về nhà.
4
Ngày tôi về đến nhà, mọi người tụ tập đông đủ hơn hẳn.
Chị gái cũng đưa cả chồng con đến.
Mẹ thì một mình bận rộn trong bếp.
Ba ngồi ngoài phòng khách xem tivi cùng cháu ngoại.
Năm năm không gặp, cậu cháu nhỏ trong ký ức đã từ một cục bông bé xíu biến thành cậu học sinh tiểu học suốt ngày nhai mì cay.
Không thay đổi là nó vẫn bám tôi như ngày xưa.
Vừa nhìn thấy tôi, nó chẳng hề ngại ngùng, lôi tôi chạy về phòng.
Vừa mở miệng đã mang theo tiếng khóc:
“Dì ơi, con nhớ dì lắm, sao dì không về nhà?”
Nói ra cũng lạ, tôi rất ghét chị gái.
Hồi nhỏ chị chẳng ít lần lấy cớ bị bỏ lại quê mà trút giận lên tôi, lén lút bắt nạt tôi.
Dụ tôi ra nghĩa địa rồi bỏ tôi lại một mình, còn chị chạy về nhà.